Trương Đạt Dã đã nhìn thoáng lắm rồi, cứu người là vì cậu muốn cứu, nếu người dân cảm ơn thì cậu cũng lịch sự đáp lại, chửi cậu thì đánh một trận chứ sao.
Cầm súng chĩa về phía người tốt, mặt mũi đâu ra to thế?
Gia đình này rõ ràng là phái ôn hòa, tuy tạm thời chưa ý thức được đoàn du lịch Hope là gì nhưng vẫn rất lễ phép bày tỏ cảm ơn.
"Đừng trách mèo nhà cháu phá hỏng cửa nhà chú là được rồi." Trương Đạt Dã xoa đầu Tom: "Vũ khí của tên hải tặc kia để lại cho cô chú đấy. Cô chú bán để lấy tiền sửa cửa hoặc giữ lại phòng thân cũng được. Tạm biệt."
"Sếp Đạt Dã, bên tôi cũng giải quyết xong rồi." Sharkler xách Mary và Boodog tới hộp hợp với Trương Đạt Dã.