"Đương nhiên là có." Mặt Dạ Nhiêu nóng lên, nói: "Trước kia là thuộc hạ có mắt không tròng, mong giáo chủ rộng lượng, đừng so đo với tôi."
"Tuy là một mớ hỗn độn, nhưng lời cô nói cũng có lý. Nếu tôi trở thành giáo chủ, ít nhất sẽ có người để sai khiến." Vương Chấn Hưng nói.
"Ý anh là anh đồng ý rồi?" Dạ Nhiêu mừng rỡ.
"Cũng không phải là không thể đồng ý, nhưng tôi muốn hỏi có phải tôi bảo cô làm gì thì cô cũng sẽ tuân theo hay không?" Vương Chấn Hưng hỏi.
Dạ Nhiêu nghe vậy giật mình, nhưng rất nhanh đã nghĩ thông suốt, nếu anh thật sự có ý nghĩ này thì trước kia đã làm rồi, cần gì phải đợi đến bây giờ.