Tuy nhiên, năm người bọn họ dù có cố gắng thế nào cũng không địch lại được cao thủ thần bí trước mắt, nghe anh nói muốn dừng tay, đương nhiên cũng không thể tiếp tục truy kích. Dù sao cho dù có đánh tiếp, khả năng chiến thắng cũng vô cùng mong manh.
"Doãn huynh thần uy cái thế, nếu không phải thương hoa tiếc ngọc, e là năm vị tiên tử của Côn Luân này đã dễ dàng bị anh bắt rồi." Bùi Phong Trí cười nói.
Hắn và Tịnh Không giao đấu, nhưng phần lớn sự chú ý đều đặt trên người Vương Chấn Hưng, tự nhiên nhìn ra anh có chút nương tay.
"Người đẹp như vậy, sao tôi nỡ lòng xuống tay." Vương Chấn Hưng cũng không muốn bị người khác nghi ngờ vì chuyện nương tay, nên thuận miệng đáp lời Bùi Phong Trí.
"Năm vị tiên tử này quốc sắc thiên hương, chắc chắn trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của Doãn huynh, sớm muộn gì cũng trở thành vật trong tay Doãn huynh thôi." Giọng điệu của Bùi Phong Trí có ý ám chỉ anh sẽ đánh bại từng người Vân Thiển Thiển.