Quyên Tử điều khiển thân thể, lau vết thương cho Mãnh Tử và Tiểu Sơn.
Thân thể chỉ có một, ngoại trừ vết thương trên mặt, vết thương còn lại đều là của ba người, lau cũng đều đau như nhau.
Mãnh Tử rất khó chịu: "Do chúng ta lòng người không đồng đều nên mới bị Lưỡng Châm bắt nạt như vậy, còn có người đứng trơ mắt ra nhìn, ngay cả ra tay cũng không dám."
Quyên Tử thở dài: "Địa Đầu Thần cũng coi như nương tay, nếu không, chẳng biết chúng ta phải chết bao nhiêu người."
Mãnh Tử không lên tiếng.