TRUYỆN FULL

[Dịch] Phổ La Chi Chủ

Chương 513:

Lý Bạn Phong xách máy chiếu phim, lòng tràn đầy thấp thỏm mở Tùy Thân Cư, phát hiện trong phòng vô cùng sạch sẽ.

Hắn thử hỏi thăm dò một câu: "Nương tử, đã ăn hết chưa?"

"Ặc..." Nương tử nhìn ánh lửa phía sau ống kính, chậm rãi hát: "Huynh đệ máy chiếu phim, sao giờ ngươi mới về, bên ngoài lạnh lắm phải không?"

Máy chiếu phim trả lời: "Tạ ơn phu nhân quan tâm, có phải ta về muộn rồi không?"

"Muộn rồi sao?"

Giọng máy hát mang theo chút áy náy: "Tướng công bảo bối, chuyện hồn phách là tiểu thiếp quản, chuyện còn lại, chàng hỏi Oánh Oánh đi."

Lý Bạn Phong nhìn về phía Hồng Oánh: "Một con cóc lớn như vậy, các ngươi đã đớp hết rồi?"

Nghe ra Lý Bạn Phong đang tức giận, Hồng Oánh căng thẳng trả lời: "Chuyện này ta không biết, lúc ấy ta cũng không thấy nó lớn bao nhiêu, ngươi đi hỏi Hồng Liên đi, ả thu gom hết rồi."

Hồng Liên đã vét hết rồi, còn hỏi gì nữa.

"Vậy thi thể của lão già kia đâu?"

"Còn có một lão già nữa?"

Hồng Oánh nhớ lại chuyện tối hôm qua: "Ta nhớ ra rồi, thịt cóc ăn nhiều quá, mọi người đều cảm thấy ngán, sau đó bèn đổi khẩu vị, sau đó, không còn..."

"Vậy tên độc tu kia thì sao?"

"Món đó cay giòn, coi như món khai vị, đã sớm hết rồi."

Trong phòng yên tĩnh một hồi lâu, Tùy Thân Cư mở miệng: "Găng Tay, ngươi luôn thích giấu đồ, đừng tưởng ta không biết, mau lấy ra cho máy chiếu phim, tối hôm qua hắn đã vất vả rồi!"

Găng Tay nói: "Lão gia tử, ta có giấu một miếng thịt, Đường đao tham ăn nên ăn vụng mất rồi!"

Đường đao ợ một cái, dựa vào tường không nói lời nào.

"Máy chiếu phim à, ngươi nghĩ thoáng một chút..." Tùy Thân Cư thở dài một tiếng, cũng không nói chuyện nữa.

Lý Bạn Phong cúi đầu nhìn máy chiếu phim, run rẩy nói: "Huynh đệ, ta có lỗi với ngươi..."

"Nghệ thuật, tàn lụi rồi." Ánh lửa phía sau ống kính vụt tắt.

Cầu Hoàng Thổ, người bán hàng rong đẩy xe rao hàng trên phố: "Xà phòng ngoại, kem dưỡng da, kem dưỡng da..."

Người bán hàng rong rao rất uể oải.

Trên đường không có ai, rao cho ai nghe đây?

Người bán hàng rong đẩy xe hàng đi qua hai con phố, ngay cả một tên ăn mày cũng không nhìn thấy.

Đi qua một con hẻm, người bán hàng rong đã chuẩn bị rời đi, một người kéo xe tới gần: "Đại gia, ngài dùng xe không?"

Người bán hàng rong cười: "Trông tôi giống người cần dùng xe sao?"

"Đại gia, ngài yên tâm, hôm nay tôi ra xe là để nhận đường, không lấy tiền của ngài, chở ngài một đoạn miễn phí!"

Người bán hàng rong cau mày: "Cậu chở miễn phí, tôi cũng không thể ngồi được, xe hàng của tôi thì sao?"

"Xe hàng của ngài, tôi kéo giúp ngài, ngài mau lên xe đi."

Người bán hàng rong cắm trống lắc vào xe hàng, nhìn người kéo xe, khẽ cau mày nói: "Còn nói nhảm với tôi ở đây nữa, có chuyện gì thì nói mau, không nói thì tôi đi đây!"

Người kéo xe đặt xe xuống nói: "Ngài bán hàng rong, ngài giúp tôi một tay, chỗ của tôi sắp không chịu nổi nữa rồi, cứ tiếp tục như vậy sẽ biến thành cựu thổ mất."

Người bán hàng rong cười: "Tôi cứ thắc mắc hôm nay sao lại nói chuyện khách sáo như vậy, hóa ra là gặp chuyện rồi. Biến thành cựu thổ cũng tốt, đỡ cho tôi phải chạy tới một chuyến, không bán được món gì, còn bị chậm trễ thời gian ở chỗ cậu."

Người kéo xe nói: "Ngài bán hàng rong, ngài và sư phụ tôi là bạn cũ, không thể thấy chết mà không cứu!"

Người bán hàng rong cau mày: "Còn mặt mũi mà nhắc tới sư phụ cậu nữa, sư phụ cậu giao địa bàn tốt đẹp cho cậu, để cậu phá hoại thành bộ dạng gì đây?"

"Chuyện này không thể trách tôi, mấy năm nay cầu Hoàng Thổ không phải do tôi quản lý, đều là do tên khốn nạn Tang Môn Tinh kia hại!"

"Không trách cậu?"

Người bán hàng rong cười khẩy: "Cậu không ngoan ngoãn ở lại địa bàn, cứ phải chạy ra ngoài kéo xe, để Tang Môn Tinh thừa cơ hội, cậu nói chuyện này nên trách ai đây?"

Người kéo xe cúi đầu: "Lúc đó tôi cũng nhất thời sơ suất, không phải tôi đây đã giành lại địa bàn rồi sao?"

"Đừng tự dát vàng lên mặt mình."

Người bán hàng rong cười lạnh: "Tang Môn Tinh bị Diêu Tín giết chết, địa bàn này của cậu là nhặt lại được, làm như tôi không biết chắc?"

Người kéo xe liên tục gật đầu nói: "Là nhặt được, nhưng dù sao cũng đã lấy lại được, ngài không thể trơ mắt nhìn khu vực chính địa này biến thành cựu thổ chứ?"

Người bán hàng rong thở dài: "Nơi này của cậu không có người, tôi còn có cách gì hay nữa đây? Cậu đi tìm kẻ nào có thể thu hút người tới giúp cậu một tay đi."

"Người này tôi thật sự đã tìm được rồi, tôi nghe nói thành Lục Thủy có một người tên là Lý Thất, người đó lợi hại, một mình khai phá ra địa bàn của Thu Lạc Diệp, hắn và ngài có quan hệ không tệ, ngài nói với hắn một tiếng?"

"Nói một tiếng? Nói kiểu gì? Chẳng lẽ tôi nói với Lý Thất là 'cậu nể mặt tôi, giúp tên kéo xe kia một chút', nói như vậy được sao?"

"Được chứ!"

Người kéo xe gật đầu: "Toàn bộ Phổ La Châu, mặt mũi của ai lớn hơn ngài nữa!"

Người bán hàng rong cười hỏi: "Cho dù tôi thật sự có phần mặt mũi này, tôi dựa vào đâu mà phải dùng mặt mũi này vì cậu?"

Người kéo xe cúi đầu: "Vậy ngài chỉ cho tôi một con đường, chuyện này nên làm thế nào bây giờ?"

"Tự cậu đi tìm Lý Thất đi."

"Tôi sợ hắn không để ý tới tôi."

"Nói suông, người ta dựa vào đâu mà để ý tới cậu? Có qua có lại, hai bên không ai nợ ai, cậu tìm người ta làm việc, phải trả thù lao cho người ta."

Người kéo xe gật đầu: "Chỉ cần ngài giúp tôi làm quen, đồ của tôi cho Lý Thất tùy ý chọn."

Người bán hàng rong nhìn xung quanh: "Đưa cái xe này cho Lý Thất đi."

"Không được!" Người kéo xe lo lắng: "Đây là đồ sư phụ để lại cho tôi, không thể đưa cho người khác!"

Người bán hàng rong bất đắc dĩ: "Vậy cậu tự nói đi, chỗ khỉ ho cò gáy này của cậu còn có thứ gì đáng giá không?"

Sáng sớm, Lý Bạn Phong tỉnh ngủ, đến thư trai đọc sách.

Cả nhà vì ăn quá no, hai ngày nay có chút ham ngủ, không có động tĩnh gì.

Phía sau ống kính của máy chiếu phim, một ngọn lửa sáng lên.

Nó lơ lửng giữa không trung, lặng lẽ đi vào ngũ phòng.

Chín gian phòng, ngũ phòng ở giữa, trước sau không liền kề, nơi này yên tĩnh nhất.

Đồ đạc trong phòng không nhiều, chỉ có một bộ sofa da, một cái bàn gỗ lim và một cái bình hoa.

Máy chiếu phim lên bàn, trong ống kính hiện ra hình ảnh bình hoa.

"Hê hê hê hê-" Máy chiếu phim mỉm cười.

Tiếng cười trầm thấp khàn khàn đánh thức Găng Tay, Găng Tay men theo tiếng động đi tới ngũ phòng.

Vào trong phòng, Găng Tay nhìn thấy máy chiếu phim đang ở trên bàn, ánh lửa trong ống kính sáng lên, đang hướng về phía sofa mà quét qua quét lại.

"Huynh đệ, ngươi chạy tới đây làm gì?"

Giọng nói của máy chiếu phim mang theo vẻ u buồn: "Ta ở đây, suy nghĩ về triết lý trong nghệ thuật."

Găng Tay thở dài: "Đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện lúc trước đã qua rồi, đi theo đương gia chúng ta, ăn ngon uống ngon có thừa, ngươi còn để ý một bữa ăn này sao?"

"Huynh nói có lý, huynh đi nghỉ ngơi trước đi, ta chỉ hy vọng thông qua chuyện lần này có thể ngộ ra càng nhiều chân lý nghệ thuật hơn."

Găng Tay rời khỏi ngũ phòng, đi đến cửa, nó quay đầu nhìn thoáng qua.

Vừa rồi trong ngũ phòng hình như thiếu mất một thứ.

Bình hoa đâu mất rồi?