Nương tử vừa chải đầu cho Hồng Oánh vừa đáp: "Đúng là có lời đồn này, nhưng tiểu thiếp đã thử rồi mà không thành công, có lẽ việc này có liên quan đến thiên phú của tu giả."
Hồng Oánh chen vào một câu: "Thất Lang, ta cũng đã thử qua rồi, cũng không thành công."
Máy hát cười khẩy một tiếng: "Ngày nào ngươi cũng nghiền ngẫm Thiêm Hương Từ Thoại, có thể tạo ra đạo môn gì chứ? Hai môn đạo (cửa mình) sao?"
Hồng Oánh hừ một tiếng, không nói thêm nữa, Lý Bạn Phong nhìn hình ảnh Ăn Mày Lục Thủy gieo rắc ôn dịch, cảm thấy có chút vấn đề.
"Nhị Lư, Ăn Mày Lục Thủy gieo rắc ôn dịch trên địa bàn của ngươi, ngươi cứ để mặc hắn, không làm gì hết sao?"
Đường đao suy nghĩ một hồi, nói với Lý Bạn Phong: "Chủ công, lúc đó ta chỉ biết có ôn dịch, không biết là ai đang gieo rắc ôn dịch, không thể nhìn thấy tu vi, ta cũng không biết ai là Lục ăn mày.
Lúc ấy ta cũng đã làm không ít chuyện, ta đã xin được không ít lương thực và dược liệu từ các Địa Đầu Thần xung quanh, nhưng những dược liệu đó không có tác dụng đối với bệnh dịch."
Lúc ấy Viên Sấu Lư không nhìn ra ai là Lục ăn mày sao?
Chuyện này không đúng rồi!
"Ông lão mà ta gặp ở Vườn Quýt, lúc đó ông ấy đã nhìn ra là Ăn Mày Lục Thủy đang gieo rắc ôn dịch."
Đường đao nghe vậy cười nói: "Ta nhận ra lão già trồng quýt đó, lúc ấy tu vi của hắn đã tiếp cận Vân Thượng, lời hắn nói đúng là sự thật, nhưng chuyện này đã đảo ngược nhân quả."
"Nói như thế nào?"
"Hắn biết Ăn Mày Lục Thủy đã giết ta, trở thành Địa Đầu Thần của vịnh Ăn Mày, sau đó suy ngược ra đủ loại thủ đoạn của Lục ăn mày, thời gian lâu dần, tiền căn hậu quả đã ăn sâu vào trong đầu hắn, nhớ lại cũng thấy hợp lý, nhưng nếu là vào lúc đó, hắn cũng không biết rốt cuộc là ai đang gieo rắc ôn dịch."
Đối mặt với bệnh dịch, hàng ngàn hàng vạn người mắc bệnh, nhất thời không thể tìm ra nguồn gốc.
Tình huống ở cầu Hoàng Thổ cũng như vậy sao?
Lý Bạn Phong thay đổi một chút những gì đã trải qua mấy ngày nay, để máy chiếu phim chuyển thành hình ảnh.
Các thương nhân ở cầu Hoàng Thổ gặp phải vô vàn rắc rối trong quá trình kinh doanh hàng ngày, quán cơm nấu sai món, tiệm thuốc bán nhầm thuốc, nhà máy, mỏ than xảy ra sự cố liên miên, khiến các thương nhân lần lượt rời đi.
Những rắc rối này đến một cách rất bí ẩn, hơn nữa, Địa Đầu Thần lúc đó là Tang Môn Tinh, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến vấn đề vận may, giống như những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, khiến Mã Ngũ nhanh chóng liên tưởng đến tang tu.
Tang Môn Tinh sử dụng phương pháp tu hành tử thủy, chỉ biết thu lấy, không che chở, cầu Hoàng Thổ suy bại với tốc độ mau chóng, rất nhanh sẽ có nguy cơ thoái hóa thành cựu thổ.
Để bảo vệ vị cách của mình, Tang Môn Tinh đã đi đánh lén Dược Vương Câu, bị Diêu lão giết chết.
Tên tu giả gây ra hỗn loạn này hẳn là đã nhân cơ hội đánh cắp khế thư của Tang Môn Tinh, cướp đoạt vị cách, tấn thăng Vân Thượng.
Nhưng hắn đã không thành công, bởi vì người kéo xe đã trở về trước một bước.
Lúc Tang Môn Tinh đến Dược Vương Câu, người kéo xe đã biến mất, hóa ra là quay về tranh đoạt khế thư của cầu Hoàng Thổ.
Nhìn vào tình trạng hiện tại của người kéo xe, có vẻ ông ta vẫn chưa biết cầu Hoàng Thổ lại ẩn giấu một kẻ tàn độc có thể gây ra hỗn loạn như vậy.
Kẻ tàn độc này ở đâu? Có phải ở Bắc Kiều không?
Có phải hay không, đi xem thử rồi nói sau.
Lý Bạn Phong xách Đường đao rời khỏi Tùy Thân Cư, máy hát tiếp tục chải tóc cho Hồng Oánh.
"Oánh Oánh à, son phấn của ngươi đánh cũng không đúng, ta sẽ trang điểm lại cho ngươi."
Hồng Oánh cũng rất nghe lời, ngồi trước mặt máy hát, chờ máy hát đánh son cho mình.
Hai cây kim hát của máy hát đột nhiên đâm vào đầu thương của Hồng Oánh, khiến Hồng Oánh đau đến run rẩy.
"Làm gì vậy? Ác phụ!"
"Đừng cử động, ta vừa mới nói rồi mà, muốn thông mắt cho ngươi."
"Ngươi, ngươi đang dùng kỹ pháp Thông Khiếu sao? Ngươi, ngươi đừng lừa ta, muốn giết thì cứ giết, đừng dùng thủ đoạn này để hành hạ ta!"
"Bảo ngươi đừng cử động thì đừng cử động, muốn ăn đòn hả?"
Hồng Oánh thấp thỏm trong lòng, chỉ cảm thấy trên mặt đau nhức dữ dội.
Một tia sáng đột nhiên ập đến, Hồng Oánh giật mình.
Thật sự nhìn thấy rồi sao?
"Oánh Oánh, thử mở mắt ra xem."
Hồng Oánh không có mắt, nhưng thị lực của ả đã khôi phục.
Ả nhìn thấy hình dạng của Tùy Thân Cư, căn phòng chật hẹp, tối tăm.
Ả nhìn thấy chiếc gương trang điểm của mình và chính mình trong gương.
Một cơ thể có tứ chi và máu thịt, phía trên có một mũi thương to lớn và mái tóc dài đến eo.
Dáng vẻ có hơi kỳ quái, nhưng Hồng Oánh rất thích, ả cảm thấy mình rất xinh đẹp.
Ả nhìn bàn, nhìn ghế, nhìn ngọn nến trên giá nến.
Kể từ sau trận chiến với Triệu Kiêu Uyển cho đến hôm nay, cuối cùng Hồng Oánh cũng có thể nhìn thấy mọi thứ trở lại.
Ả nhìn thoáng qua hồ lô rượu: "Ngươi chính là Hồ Lô muội muội sao?"
Hồ Lô lắc lư thân thể: "Là ta, chúc mừng tỷ tỷ."
Ả lại nhìn tấm lịch treo tường: "Ngươi chính là Mộng Đức?"
Mộng Đức cung kính hành lễ: "Chúc mừng Nhị phu nhân."
Hồng Oánh hỏi: "Tiện nhân Hồng Liên kia ở đâu?"
Máy hát nói: "Ở cửu phòng."
Hồng Oánh quay đầu lại, nhìn về phía máy hát, nhìn ba chiếc loa lớn, hai cây kim hát, chiếc máy hát đang phả ra hơi nước.
Khục- Khục khục-