Mã Ngũ mua hơn hai mươi xe than từ tay đám ông chủ mỏ than ở cầu Hoàng Thổ, rất nhanh đã bán hết.
Than ở cầu Hoàng Thổ rẻ, nhưng cộng thêm phí vận chuyển, lợi nhuận chẳng còn bao nhiêu, tuy nhiên, Lý Thất và Mã Ngũ có thỏa thuận với sảnh Quan Phòng, phí vận chuyển giảm một nửa nên cũng kiếm được kha khá.
Mã Ngũ tính toán sổ sách, đưa ra đề nghị: "Lão Thất, hay là chúng ta cứ làm trung gian mua bán đi, so với tự mình đào than còn đỡ vất vả hơn."
Lý Bạn Phong lắc đầu: "Than vẫn phải tự mình đào, chúng ta không phải vì chút lợi nhuận này mà đến."
Mã Ngũ cũng chỉ nói vậy thôi, trọng điểm vẫn là phải thu hút người đến cầu Hoàng Thổ.
Tàu hỏa đã sửa xong, người mua đã liên lạc xong, than cũng đã đào đủ số lượng, Mã Ngũ lập tức sắp xếp xe chở hàng đi giao.
Đến tối, hai mươi toa tàu đã chất đầy than, Mã Ngũ ngồi trong buồng lái, người kéo xe kè kè ở bên cạnh tàu hỏa.
Lý Thất không đến, người kéo xe hỏi: "Người anh em Mã Ngũ, lão Thất gặp chuyện gì sao?"
Mã Ngũ nói: "Lão Thất vốn nói muốn đến, tối nay uống hơi nhiều, ngủ quên rồi, tôi thấy hắn cũng mệt mỏi thật, nên không gọi."
Người kéo xe gật đầu: "Để hắn nghỉ ngơi đi, chỉ là chở than một chuyến, hai chúng ta đi là được rồi."
Mã Ngũ nhìn người kéo xe nói: "Đại ca, sao ông cứ phải kéo xe đi cùng, ngồi trên tàu hỏa không tốt hơn sao?"
Người kéo xe cười đáp: "Tôi thấy kéo xe như vậy yên tâm hơn, yên tâm đi, tôi đi nhanh hơn cậu nữa mà!"
Tàu hỏa phun hơi nước, qua Tây Kiều, đi đường coi như là thuận lợi, nhưng đến khi lên thị trấn, đột nhiên giảm tốc độ.
Mã Ngũ hỏi người lái tàu xem có chuyện gì xảy ra.
Người lái tàu đầu đầy mồ hôi, không tìm ra nguyên nhân, xẻng xúc than thêm vào lò gần như sắp bắn ra tia lửa rồi, nhưng tốc độ tàu hỏa vẫn không tăng lên được.
Vốn dĩ người kéo xe chạy song song bên cạnh tàu hỏa, giờ đã chuyển sang đi bộ, thấy tàu hỏa gặp sự cố, người kéo xe cảm nhận được nguy hiểm: "Lão Ngũ, bảo thuộc hạ của cậu sửa xe nhanh đi, chúng ta rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt."
Không lâu sau, tàu hỏa dừng hẳn, Mã Ngũ gọi thợ kỹ thuật sửa chữa, người kéo xe dùng Xu Cát Tị Hung để cảm nhận phương hướng nguy hiểm.
Tiểu Xuyên nhanh chóng tìm ra điểm trục trặc, một ổ trục ở đầu tàu bị rơi bi, trục bánh xe không thể quay, giống như đang vừa đạp phanh vừa đi về phía trước, dĩ nhiên là không thể nhanh được.
"May mà phát hiện sớm, trục chính không sao!"
Tiểu Xuyên lấy phụ tùng từ trong toa tàu ra, thay ổ trục mới, tàu hỏa lại tiếp tục lên đường.
Chạy được một lúc, nồi hơi bị rò rỉ, áp suất hơi nước giảm xuống ngay lập tức, tàu hỏa lại không chạy được nữa.
Người kéo xe nói: "Người anh em Mã Ngũ, tôi đã nói rồi mà, tôi đi còn nhanh hơn cậu, xe này của cậu quá vô dụng."
Mã Ngũ cũng đã quen rồi, vận chuyển than ở cầu Hoàng Thổ chưa bao giờ thuận lợi cả.
Đầu máy hơi nước có ưu điểm này, hỏng là có thể sửa ngay được.
Tiểu Xuyên trèo lên nồi hơi, tìm thấy điểm rò rỉ, dựa vào tu vi để chịu đựng nhiệt độ và áp suất cao, trực tiếp dùng keo dán bịt chỗ rò rỉ lại.
Thêm than, thêm nước, tàu hỏa tiếp tục lên đường.
Chạy chưa được ba trăm mét, toa tàu và đầu máy đã bị tách rời.
Người kéo xe đặt tay lái xuống, cười nói: "Tôi chưa bao giờ ưa cái tàu hỏa này, chạy không nhanh, lại nhiều khuyết điểm. Đừng vội đi nữa, để anh em kiểm tra kỹ càng, nếu thực sự không đi được thì để tôi kéo tàu hỏa qua đó."
Người kéo xe không hề nói quá, ông ta thật sự có thể kéo được tàu hỏa.
Hơn nữa, ông ta cũng thật sự muốn thử kéo xem sao, nhiều toa tàu như vậy ở phía sau, kéo chắc chắn sẽ sướng hơn xe kéo tay.
Mọi người tự kiểm tra sự cố, một cơn gió lạnh thổi qua, một đoạn nhạc cùng với tiếng hát vọng đến bên tai.
Giai điệu hay, giọng hát càng hay, mọi người nghe một lúc đều bị mê hoặc, trong nháy mắt đã ngủ gục một loạt.
Mã Ngũ cố gắng giữ tỉnh táo, dùng kỹ pháp hoan tu, khích lệ những người xung quanh đừng ngủ.
Y có tu vi tầng bốn, đã được coi là tu giả tầng trung, chịu ảnh hưởng của kỹ pháp, xung quanh cũng có vài người chống lại được cơn buồn ngủ.
Trong lúc cả đám đang vất vả chống đỡ, người kéo xe đã tìm thấy nguồn gốc của tiếng hát.
Tiếng hát đó đến từ một quán trà bỏ hoang nhiều năm bên đường.
Ở Phổ La Châu, trong quán trà thường có các cô nương hát hò, đa phần là đàn tỳ bà, cũng có gảy đàn tam huyền, rất ít người kéo hồ cầm, bởi vì hồ cầm thực sự quá khó học.
Cô nương này chính là người vừa đàn tỳ bà vừa hát, đang hát một bài "Quạ Đen Nào Xứng Với Phượng Hoàng", người kéo xe đứng ở cửa quán trà, lặng lẽ đợi hát xong, nói vọng vào bên trong: "Cô nương, hát hay lắm, có bản lĩnh, có công phu.
Hôm nay bọn tôi đang vội làm ăn, thực sự không có thời gian nghe hát, đợi làm ăn xong, tôi sẽ đến ủng hộ cô, để cô hát liền một trăm bài, mỗi bài trả cô một đồng Đại Dương, cô thấy vậy được không?"
Tiếng tỳ bà đột ngột dừng lại, người kéo xe cười lạnh một tiếng: "Cô nương, tôi thấy cô cũng biết điều, hôm nay tôi tha cho cô một con đường sống, sau này đừng gây phiền phức cho tôi nữa."