Hoàng hôn, Dược Vương Câu, Khâu Chí Hằng xuống xe kéo, đưa cho người kéo xe một xấp tiền.
Lần này y đến các thôn mua dược liệu, dự định mất ba ngày, nhưng vì gặp được người kéo xe này dọc đường nên chưa đầy hai ngày đã xong việc.
Lại phải nói, người kéo xe này cũng coi như là người quen cũ, trước đây khi đến nhà ga tìm người bán hàng rong, Khâu Chí Hằng đã gặp ông ta.
"Lão ca, tu vi của ông cao như vậy, làm nghề kéo xe này có phải hơi phí tài không?"
Người kéo xe phản đối: "Kéo xe thì sao? Sống yên phận không tốt sao? Nhất định phải ra ngoài liều mạng thì mới gọi là không phí tài?"
Khâu Chí Hằng không nói thêm nữa, xách túi về tiệm thuốc, vừa vào cửa, thấy bà xã ra đón, sắc mặt không được tốt lắm: "Chí Hằng, không phải anh nói ngày mai mới về sao?"
Khâu Chí Hằng cười hỏi: "Lời này có ý gì? Anh về không đúng lúc?"
"Thật sự là không đúng lúc." Vẻ mặt vợ y khó xử: "Nhà có khách."
Khâu Chí Hằng biết tính tình vợ mình, chắc chắn sẽ không làm chuyện mờ ám gì sau lưng mình, nhưng sao thái độ của cô ấy hôm nay lại kỳ lạ như vậy?
Bà xã vẫy tay, Khâu Chí Hằng cúi người xuống, nghe cô thì thầm.
Sau khi nghe xong, sắc mặt Khâu Chí Hằng thay đổi, sững sờ một hồi lâu.
"Chí Hằng, hay là anh..."
Cô muốn Khâu Chí Hằng ra ngoài trốn, bỗng nghe thấy có người trong phòng gọi: "Tiểu Khâu, đã về rồi!"
Là giọng của Lục Đông Lương.
Khâu Chí Hằng đưa túi xách cho vợ, bước vào phòng khách.
Một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa, Khâu Chí Hằng thấy lão thì ngây ngẩn cả buổi.
Người đàn ông nhìn Khâu Chí Hằng hỏi: "Sao vậy, mới một năm không gặp mà đã hết nhận ra tôi rồi sao?"
Khâu Chí Hằng do dự một lúc, bỗng nhiên tỉnh táo, mỉm cười, khẽ cúi người, hành lễ, chào hỏi: "Lục tiên sinh."
Y không gọi là lão gia, điều này khiến Lục Đông Lương nhíu mày.
Nhưng lông mày của Lục Đông Lương nhanh chóng giãn ra: "Tuy rằng cậu không còn là quản gia của Lục gia nữa, nhưng cũng không cần phải gọi xa lạ như vậy, gọi một tiếng Lục đại ca được không?"
"Lục đại ca."
Khâu Chí Hằng gọi một tiếng, sau đó ngồi xuống đối diện Lục Đông Lương.
Trước đây, nếu không có Lục Đông Lương cho phép, Khâu Chí Hằng không bao giờ dám ngồi xuống, nhưng bây giờ không còn như trước nữa.
Lục Đông Lương châm một điếu thuốc, chậm rãi nói: "Những ngày tôi vắng mặt, quả thật đã làm khổ cậu rồi, Thiếu Hà làm việc tùy hứng, Nguyên Sơn và Nguyên Hải ngờ nghệch, bên phía Đông Tuấn và Tam thúc thì ngày nào cũng gây phiền phức cho cậu, có thể chống đỡ đến bây giờ quả thật không dễ dàng.
Bây giờ tôi đã trở về, đang cần người bên cạnh, Nguyên Sơn Nguyên Hải đều xảy ra chuyện, Xuân Oánh còn nhỏ, không thể trông cậy vào việc gì quan trọng, người giúp đỡ mà tôi có thể nghĩ đến, chỉ còn mỗi cậu."
Khâu Chí Hằng không nói gì.
Lục Đông Lương thở dài: "Tiểu Khâu, có thể một số việc Thiếu Hà làm trước đây đã thật sự làm tổn thương cậu, tôi xin lỗi cậu thay bà ấy.
Trúc Tử, cô cũng nói giúp tôi một câu, khuyên chồng cô, đợi khi về thành Lục Thủy, tôi sẽ bảo Thiếu Hà đích thân xin lỗi hai người."
Vợ của Khâu Chí Hằng có tên mụ là Trúc Tử.
Trúc Tử nhìn Khâu Chí Hằng, không biết nên nói gì.
Cô có muốn về thành Lục Thủy không?
Đương nhiên là không muốn rồi!
Đừng thấy Lục gia rộng lớn, nhưng đó không phải là nhà của cô ấy, cô ấy và con không thể tùy tiện đi lại, thậm chí không thể tùy tiện rời khỏi gian tiểu lâu mà họ đang ở.
Ngay cả trong gian tiểu lâu cũng có rất nhiều quy củ, hai mẹ con họ nói chuyện cũng không dám to tiếng.
Ở đây thì khác, đây là tiệm thuốc của nhà bọn họ, Trúc Tử là bà chủ của ngôi nhà này, muốn nói gì thì nói, muốn ăn gì thì làm, con cái có thể chạy nhảy tung tăng trong nhà ngoài sân, hàng xóm láng giềng có thể đến nhà chơi.
Những chuyện vụn vặt này đều không quan trọng, điều quan trọng là cuộc sống hiện tại có hy vọng, việc buôn bán của tiệm thuốc ngày càng tốt, Khâu Chí Hằng còn định mở thêm hai chi nhánh ở ngoài.
Bây giờ lại bảo họ về Lục gia.
Ở Lục gia, đại quản gia tuy có địa vị không thấp, nhưng vậy thì sao? Chẳng phải vẫn là tôi tớ thôi sao?
Trúc Tử mỉm cười với Lục Đông Lương: "Lục đại ca, bọn tôi ở đây thật ra rất tốt, Chí Hằng cũng quen sống ở nông thôn rồi, nếu lại vào thành, e rằng có một số việc cũng không làm được, sẽ không đến làm phiền ngài nữa."
Lục Đông Lương sa sầm mặt mày: "Tiểu Khâu, nói như vậy tức là cậu không muốn theo tôi nữa?"
Khâu Chí Hằng khẽ gật đầu: "Lục đại ca, tôi đã hơn bốn mươi rồi, không còn hơi sức đâu mà lo chuyện nhà người khác nữa, bây giờ tôi chỉ muốn sống cuộc sống của gia đình mình thôi."
Lục Đông Lương nhìn Khâu Chí Hằng, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng.
Trúc Tử cười nói: "Chỉ lo nói chuyện với hai người, tôi còn chưa chuẩn bị bữa tối, Chí Hằng, anh tiếp Lục đại ca trước đi, em vào bếp làm vài món."