Năm ngày sau, Liêu Tử Huy nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, cầm tách trà lên, lặng lẽ nhấp một ngụm.
Thư ký Lăng Tố Quân bước vào, hốc mắt sâu hoắm, đen như mắt gấu trúc.
"Tổng sứ, hôm nay vẫn cần toàn bộ nhân viên chuẩn bị chiến đấu sao?"
Liêu Tử Huy suy nghĩ một hồi, hỏi: "Trà đã phát hết chưa?"
"Hôm kia đã phát rồi."
"Bên trong có pha đan dược không?"
"Đã pha vào, nhưng hiệu quả không rõ ràng, có cần tăng liều lượng không?"
Liêu Tử Huy lại nhấp một ngụm trà: "Tan làm đi."
Lăng Tố Quân cúi chào Liêu Tử Huy, không dám hỏi thêm câu nào, xoay người rời đi.
Liêu Tử Huy mặc áo khoác, trước khi rời khỏi văn phòng, y nhìn ngăn kéo, y nghĩ có nên nghe tai nghe một lần nữa hay không.
Kéo ngăn kéo ra, do dự một lúc, y vẫn đóng lại.
Chỉ cần nghe tai nghe, chắc chắn sẽ nghe thấy giọng Lý Thất.
Lý Thất chắc chắn sẽ dùng một cách nào đó ám chỉ hắn muốn tấn công sảnh Quan Phòng.
Rồi chỉ vì một câu nói của hắn, đêm nay lại mất ngủ.
Không ai biết suy nghĩ thực sự của Lý Thất, nhưng đã không biết thì sao lại tự làm khó mình?
Cứ coi như không có chuyện gì đi.
Phó tổng sứ Hạ Thư Dân cầm hai tấm vé Tiêu Dao Ổ, đợi ở cửa văn phòng, thấy Liêu Tử Huy đi ra, Hạ Thư Dân vội vàng tiến lên.
"Tổng sứ, nghe nói ngài thích bài hát của Khương Mộng Đình, tối nay Tiêu Dao Ổ có buổi biểu diễn riêng của Khương Mộng Đình, tôi mua cho ngài hai vé, tối nay ngài có thể đi thư giãn cùng phu nhân."
Liêu Tử Huy nhận vé, cười nói: "Tiểu Hạ, tinh thần cậu dạo này không tồi."
Hạ Thư Dân cười nói: "Trước đây nhiệm vụ khẩn cấp nhiều, quen rồi."
Liêu Tử Huy gật đầu: "Tuổi trẻ thật tốt, tuổi trẻ thật sự rất tốt, vợ tôi không thích Khương Mộng Đình, nếu không tối nay chúng ta cùng đi Tiêu Dao Ổ nghe hát?"
Hạ Thư Dân xua tay: "Thật không giấu gì, tôi cũng không thích cái này, hồi trẻ có xem một buổi hòa nhạc, chỗ đó quá ồn ào, lại quá xa sân khấu, chỉ biết hò hét theo đám đông, ngay cả mặt ca sĩ cũng không nhìn thấy."
"Ở đây có thể nhìn thấy! Ca hội ở Phổ La Châu không giống! Trong một sân cũng không có bao nhiêu người, nơi này cũng không có thứ như micrô, nghe là nguyên chất nguyên vị, xem là nguyên hình nguyên dạng.
Chúng ta cùng đi, uống vài ly trong Tiêu Dao Ổ, ăn bữa cơm, thêm hai tiếng nữa, cũng gần đến giờ bắt đầu rồi."
"Mộng Đình, ca hội sắp bắt đầu rồi, cô không thể giận dỗi!"
Trương quản sự của Tiêu Dao Ổ lo lắng đến phát điên, ca hội sắp bắt đầu, Khương Mộng Đình lại nói giọng không thoải mái, không hát được.
"Ông nghe xem, tôi nói cũng khàn rồi, làm sao hát được, ông dán thông báo ở cửa, nói hoãn lại đi."
Trương quản sự sốt ruột: "Bà cố nội ơi, vé đã bán hết từ một tháng trước, bây giờ cô bảo tôi hoãn lại? Bảng hiệu của Tiêu Dao Ổ bị đập nát mất, tôi cầu xin cô, tôi quỳ xuống cho cô được không, cô lên hát hai bài, coi như là một lời giải thích."
Khương Mộng Đình kiên quyết không chịu lên sân khấu, Trương quản sự vội vàng báo cáo sự việc cho Lý Bạn Phong.
Lý Bạn Phong cùng Khương Mộng Đình ăn bữa tối, đích thân đút cho Khương Mộng Đình uống một chén thuốc thanh phế nhuận hầu, Khương Mộng Đình khỏi bệnh, buổi tối có thể lên sân khấu.
Ca hội bắt đầu, Lý Bạn Phong ngồi dưới sân khấu, ngẩng đầu nhìn thấy Liêu Tử Huy ở phòng VIP trên lầu hai.
Lý Bạn Phong vào phòng VIP, ngồi bên cạnh Liêu Tử Huy, nhìn quầng thâm trên mắt y, hỏi: "Liêu tổng sứ, sắc mặt anh không tốt lắm, mấy hôm nay có phải thức khuya hay không?"
Liêu Tử Huy cười đáp: "Phải, mấy ngày nay cứ nhớ đến cậu, tưởng cậu sẽ đến sảnh Quan Phòng ngồi một chút, kết quả cậu vẫn chưa đến."
Lý Bạn Phong ngạc nhiên nói: "Nếu anh đã nhớ đến tôi, sao không đến Tiêu Dao Ổ tìm tôi?"
Liêu Tử Huy gật đầu: "Lần trước tôi đến tìm cậu, cậu lại không nể mặt tôi."
Hạ Thư Dân nhìn ra manh mối, chào hỏi: "Vị này là Lý tiên sinh sao?"
Lý Bạn Phong nhìn Hạ Thư Dân nói: "Xin hỏi vị này xưng hô như thế nào?"
Liêu Tử Huy giới thiệu: "Đây là Hạ tổng sứ mới đến."
Lý Bạn Phong ngạc nhiên: "Có tổng sứ mới đến? Liêu tổng sứ, anh nghỉ hưu rồi?"
Liêu Tử Huy thở dài: "Tôi đang mong chờ ngày này."
Lý Bạn Phong nhìn Hạ Thư Dân nói: "Có phải anh cũng mong chờ ngày này không?"
"Tôi không..."
Hạ Thư Dân hít một hơi, hắn ta muốn nói mình không mong chờ, nhưng lại cảm thấy nói như vậy hình như cũng không thích hợp.
Liêu Tử Huy nói: "Chuyện này thông thường không nên nói trước mặt tôi, thế này, hai người cứ trò chuyện ở đây, tôi xuống dưới ngồi nghe hát."
Lý Bạn Phong còn hơi ngại ngùng: "Sao có thể để anh đổi chỗ, tôi và Hạ tổng sứ tìm chỗ khác nói chuyện, chuyện này chắc chắn không thể để anh biết."
Hạ Thư Dân cười gượng hai tiếng: "Lý tiên sinh thật biết nói đùa, chúng ta vẫn nên tập trung nghe hát đi."
Lý Bạn Phong rất muốn trò chuyện thêm vài câu với họ về chủ đề nghỉ hưu, đang nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy tim đập nhanh.
Cảm giác này thật quen thuộc.
Có người khai hoang!
Hắn nói một tiếng cáo từ, rời khỏi phòng VIP, nhanh chóng trở về phòng mình, vào Tùy Thân Cư, nói với lão gia tử: "Đi nhà ga một chuyến, nhà ga trên địa bàn của ta."
Vài phút sau, Lý Bạn Phong mượn đầy uy thế của Hồng Oánh, ra khỏi Tùy Thân Cư, đến địa bàn của mình, đi về hướng cảm ứng được khai hoang.
Người đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt là Thôi Đề Khắc.