TRUYỆN FULL

[Dịch] Phổ La Chi Chủ

Chương 640:

Bánh Trôi thất hồn lạc phách đi vào hậu trường, một ca nữ tiến lên hỏi: "Mùi vị của Thất gia thế nào?"

Một người phụ nữ bên cạnh nói: "Chu choa, sao mắt lại đỏ hoe như vậy, có phải Thất gia ra tay quá nặng không?"

Bánh Trôi không nói gì, đi đến bàn trang điểm, chuẩn bị trang điểm, Trương quản sự tiến lên nói: "Đào Hồng cô nương, Thất gia dặn tối nay có một bài độc xướng của cô, cô muốn hát bài nào, tôi sẽ cho ban nhạc chuẩn bị."

Bánh Trôi đờ đẫn, cả buổi không nói gì.

Mấy ca nữ bên cạnh nhỏ giọng bàn tán: "Cô ta biết hát cái gì chứ, hôm qua hợp xướng sáu người, vừa mở miệng đã lạc giọng, hát được một nửa lại quên lời, sau đó không dám lên tiếng nữa."

"Người ta đã vào phòng của Thất gia, tối nay được độc xướng, cô không phục thì làm được gì?"

"Cứ để cô ta hát đi, độc xướng càng mất mặt, cũng không biết Thất gia nhìn trúng cô ta ở điểm nào!"

"Chuyện này mà cô còn không nhìn ra sao, cô nhìn quả đào cô ta xem, nhiều thịt như vậy, ghế gỗ mà cũng bị cô ta ngồi lõm thành hai cái hố."

"Được lắm, có bản lĩnh thì cô ta dùng quả đào hát đi."

Bánh Trôi vốn không muốn chọn bài, cô muốn từ chối màn độc xướng tối nay.

Cô đến để điều tra Lý Thất, không phải để làm ca nữ.

Cô vừa mới tiết lộ bí mật quan trọng.

Cô vừa mới bò ra từ Quỷ Môn Quan, bây giờ không có tâm trạng tranh giành tình cảm với đám ca nữ thô tục này.

Nhưng không biết tại sao, nghe những lời này của đám ca nữ, lửa giận của Bánh Trôi bốc lên.

Cô nói với Trương quản sự: "Làm phiền ông nói với ban nhạc, tối nay tôi hát Nguyệt Viên Hoa Hảo!"

Nguyệt Viên Hoa Hảo, là một trong số ít bài hát Phổ La Châu mà Bánh Trôi còn nhớ.

Nghe cô nói muốn hát Nguyệt Viên Hoa Hảo, các ca nữ xung quanh đều cười.

"Thật không biết điều, Nguyệt Viên Hoa Hảo mà cho cô ta hát sao?"

"Đã vào ổ chăn của Thất gia, cô ta còn không biết trời cao đất dày."

Trương quản sự cũng hơi lúng túng: "Đào Hồng cô nương, cô tốt nhất nên đổi bài khác."

Bánh Trôi nhíu mày: "Tôi sẽ hát Nguyệt Viên Hoa Hảo, không được sao?"

Trương quản sự nói: "Cô mới đến, có một số quy tắc còn chưa biết, ở Tiêu Dao Ổ, Nguyệt Viên Hoa Hảo là bài hát độc quyền của Khương Mộng Đình tiểu thư."

Bánh Trôi thở dài, định đổi bài khác, chợt thấy Khương Mộng Đình đẩy cửa phòng trang điểm.

Cô ta có phòng trang điểm riêng, những âm thanh bên ngoài vừa rồi, cô ta đều nghe thấy.

Khương Mộng Đình nhìn Bánh Trôi, cười nói: "Để Đào Hồng hát đi, Tiêu Dao Ổ chúng ta không có nhiều quy tắc như vậy, bài hát hay thì mọi người cùng hát."

Bánh Trôi quay đầu nhìn Khương Mộng Đình, nụ cười của Khương Mộng Đình rất thân thiện, nhưng trong ánh mắt có chút hàn ý.

Làm thư ký nhiều năm như vậy, Bánh Trôi đương nhiên rất tinh ý, cô biết Khương Mộng Đình rất bất mãn với mình.

Đợi Khương Mộng Đình quay về phòng trang điểm, Trương quản sự khuyên nhủ: "Đào Hồng cô nương, đổi bài khác đi."

Đổi bài khác?

Bánh Trôi cắn răng.

Nhà vệ sinh không cho đi, hát cũng không cho hát sao?

Có ai bắt nạt người ta như vậy không?

Bị Lý Thất bắt nạt cũng đã đành, dựa vào cái gì mà bị đám tiện nhân này bắt nạt?

Quên đi lý trí, quên đi thân phận, quên đi tất cả sứ mệnh trên người, bây giờ cô chỉ muốn xé nát mặt đám tiện nhân này!

Bánh Trôi ngẩng đầu nói: "Không đổi! Tôi cứ hát Nguyệt Viên Hoa Hảo!"

Lý Bạn Phong gọi điện thoại cho La Chính Nam, bảo hắn ta đến lò Khí Thủy điều tra lai lịch của Trần Duy Tân.

Dặn dò xong xuôi, Lý Bạn Phong rời khỏi Tiêu Dao Ổ, chuẩn bị thông qua các kênh khác để tìm hiểu tiến triển công việc của sảnh Quan Phòng.

Ngoại châu muốn giúp nội châu xây dựng thông đạo, vụ giao dịch này nhất định phải bị phá hỏng, nội châu có thêm một con đường ra, đồng nghĩa với việc Phổ La Châu sẽ có thêm một kiếp nạn.

Vừa ra khỏi cửa, Lý Bạn Phong mơ hồ nghe thấy tiếng chuông.

Đing đong-

Âm thanh rất nhỏ, Lý Bạn Phong có lúc nghi ngờ mình nghe nhầm.

Nhưng khuyên tai Khiên Ti nhắc nhở: "Lão gia, âm thanh từ chân tường."

Lý Bạn Phong đi dọc theo chân tường một lúc, nhặt được một chiếc chuông trên một gốc cỏ dại.

Chiếc chuông to bằng bàn tay, hình như Lý Bạn Phong đã từng nhìn thấy ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra.

Hắn kiểm tra chiếc chuông từ trên xuống dưới, thấy trên thành chuông có viết ba chữ: thôn Thiết Môn.

Thôn Thiết Môn đã xảy ra chuyện gì?

Chiếc chuông này là ai đưa đến?

Lý Bạn Phong cầm chiếc chuông trầm tư suy nghĩ.

Đing đong!

Một vị khách bước ra khỏi Tiêu Dao Ổ, lên một chiếc xe kéo.

Người kéo xe lắc chuông, kéo xe lên đường.

Bánh Trôi thật sự đã khổ luyện, mượn một phòng riêng của quản sự, luyện tập từng chữ một suốt cả buổi chiều.

Đến tối lên sân khấu, Bánh Trôi toát mồ hôi, lại cảm thấy bụng kêu ùng ục.

Chẳng lẽ thật sự là ăn nhầm thứ gì rồi?

Cũng không hẳn, mỗi khi căng thẳng, bụng của Bánh Trôi cũng hơi khó chịu.

Không nghĩ đến chuyện bụng dạ nữa, trước tiên nghĩ đến chuyện hát.

Bánh Trôi đứng giữa sân khấu, tất cả ánh đèn và ánh mắt đều tập trung vào cô.

Cô là thư ký, trong trường hợp bình thường, cô phải đi phía sau lãnh đạo, chỉ khi mở cửa thang máy và mở cửa xe thì cô mới có thể đi trước, để lãnh đạo biết cô đang ở đó, còn những người khác tốt nhất là không nên biết cô đang ở đó.

Giờ đây cô đứng ở vị trí đầu tiên, có chút sợ hãi, nhưng cũng có chút kích động.

Phần nhạc dạo vang lên, Lý Thất đâu?

Tối nay hắn không đến nghe hát sao? Hắn đi đâu rồi?

"Chủ thôn đi đâu rồi? Khi nào mới về?" Ngô Vĩnh Siêu ngồi trong nhà, xoa cằm, vẻ mặt u sầu.

Nữ trạch tu Lê Chí Quyên nói: "Nếu tên quỷ dương nhái đó thật sự đánh bại chủ thôn, sau này chúng ta phải nghe theo hắn?"

Trạch tu Hồ Phương Viễn nói: "Vậy thì biết làm sao, người ta đến tận cửa khiêu chiến rồi."

Dick Trần dẫn theo Da Boyens đến thôn Thiết Môn, gọi chủ thôn ra luận bèn một phen.

Một đám trạch tu thật sự tưởng là đến luận võ, chủ thôn không có ở đây, bọn họ còn muốn thay chủ thôn ra luận bàn.

Sau khi hỏi rõ ràng sự việc mới hiểu được ý đồ của đối phương.

Người ta lặn lội đường xa đến đây, không phải để luận võ, mà là để tranh giành địa bàn.

Điều kiện Dick Trần đưa ra là, nếu gã thắng, sau này thôn Thiết Môn thuộc về gã, gã là chủ thôn của thôn Thiết Môn.

Nếu gã thua, toàn bộ gia sản sáu mươi vạn Đại Dương xin dâng hết.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, khiến đám trạch tu trở tay không kịp.

Chuyện này không thể trách đám trạch tu ngây thơ, đổi lại là người khác gặp phải tình huống này cũng sẽ trở tay không kịp, bởi vì chuyện này không nên xảy ra ở thôn Thiết Môn.

Thôn Thiết Môn vị trí địa lý hẻo lánh, trạch tu không giỏi kinh doanh, ngoài duy trì cuộc sống thì chỉ có một ít tích lũy, quanh năm suốt tháng bị chèn ép ở đây, thật sự cũng có thể vắt ra được chút lợi ích, nhưng dùng sáu mươi vạn Đại Dương để đặt cược ở đây thật sự không hợp lý.

Mảnh đất thôn Thiết Môn này có đáng giá sáu mươi vạn Đại Dương không?

Dù có đáng hay không thì người ta đã tìm đến, chủ thôn lại không có ở trong thôn, chuyện này phải ứng phó như thế nào?

Lão trạch tu Kim Nguyên Khang nói: "Người ta đến tận cửa khiêu chiến, chủ thôn không ra ứng chiến, đương nhiên coi như thua, theo quy củ, sau này tên họ Trần kia chính là chủ thôn của chúng ta."

Mọi người nhìn nhau, đều cảm thấy Kim Nguyên Khang nói có lý.

Nhưng Ngô Vĩnh Siêu lại không nghĩ như vậy: "Vừa rồi ông nói theo quy củ, là theo quy củ của nơi nào?"

Kim Nguyên Khang nói: "Trên giang hồ chẳng phải đều là quy củ này sao?"

Hồ Phương Viễn lên tiếng: "Lão tiền bối từng hành tẩu giang hồ, kiến thức uyên bác, những quy củ này chắc chắn hiểu biết nhiều hơn chúng ta."

"Vớ vẩn!"

Nói đến quy củ, Ngô Vĩnh Siêu đột nhiên tỉnh táo lại: "Đây không phải là giang hồ, đây là thôn Thiết Môn, quy củ giang hồ không dùng được ở đây, chúng ta có quy củ của mình!"

Lê Chí Quyên gật đầu: "Nói đúng lắm, chủ thôn của chúng ta đã đặt ra quy củ cho chúng ta."

Bên ngoài nhà, Lý Bạn Phong kéo thấp vành mũ, lặng lẽ biến mất trong màn đêm.

Trong thôn nhỏ bên ngoài, Dick Trần thuê một căn nhà dân, sắp xếp lại pháp bảo mang theo bên mình, đang chuẩn bị cho trận chiến ngày mai.

Da Boyens khó hiểu trước suy nghĩ của Dick Trần, tại sao gã lại nhất định phải ra tay với thôn Thiết Môn.

Ngày mai sẽ hành động với thôn Thiết Môn, Dick Trần cuối cùng cũng nói rõ đầu đuôi sự việc cho Da Boyens: "Tôi đến đây, là vì món vũ khí cao cấp mà anh có được kia."

"Ngài đang nói tới trường thương Triệu Kiêu Uyển?"

Dick Trần gật đầu: "Cho đến nay, vũ khí này ngoài việc thể hiện uy thế kinh người ra, vẫn chưa cho tôi thấy chiến lực nhiều hơn."

Da Boyens giải thích: "Đó là bởi vì cấp bậc của bản thân vũ khí quá cao, có một số sức mạnh chúng ta vẫn chưa thể điều khiển được."

Dick Trần cười nói: "Da Boyens, tôi đã nói, chúng ta là chiến hữu thân thiết, khi gặp vấn đề, anh không cần vội vàng biện minh với tôi, tôi chưa từng nghi ngờ năng lực của anh.

Trường thương Triệu Kiêu Uyển đối với chúng ta có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, chúng ta sẽ có rất nhiều hành động tiếp theo đều phải xoay quanh vũ khí này mà triển khai.

Tôi đến đây là để điều tra nguồn gốc của vũ khí này, từ đó xác minh tính thật giả của nó, đồng thời cũng phải học cách sử dụng vũ khí này.

Trường thương Triệu Kiêu Uyển là do Tiêu Chính Công bỏ giá cao mua từ thôn Thiết Môn, còn thôn Thiết Môn lấy được trường thương này như thế nào, chuyện này nhất định phải điều tra từ thôn Thiết Môn.

Tôi không quen biết vị chủ thôn mới được bổ nhiệm của thôn Thiết Môn này, nhưng tôi biết hắn đã giết chết chủ thôn tiền nhiệm của thôn Thiết Môn là Chu An Cư, còn giết chết một đám thảo khấu ở núi Phi Ưng.

Người như vậy sẽ không dễ dàng phối hợp điều tra của chúng ta, cho nên nhất định phải dùng chút thủ đoạn mạnh tay với hắn, hiện tại hắn không có ở thôn Thiết Môn, đối với chúng ta là một cơ hội rất thích hợp, tôi muốn chiếm thôn Thiết Môn trước, đợi hắn quay lại, sau đó sẽ hỏi hắn về lai lịch của trường thương này."

"Nếu vị chủ thôn này chịu nói thật, sẽ trả lại thôn Thiết Môn cho hắn?"

"Chưa chắc." Dick Trần lắc đầu cười nói: "Đám trạch tu ở thôn Thiết Môn này cũng có giá trị lợi dụng nhất định."

Da Boyens có chút lo lắng: "Thôn Thiết Môn dễ thủ khó công, quá trình chiếm thôn Thiết Môn e rằng sẽ không quá thuận lợi."

Dick Trần thở dài: "Da Boyens, tôi đã nhiều lần nói với anh, chúng ta cần phải xây dựng lại một Phổ La Châu hoàn toàn mới, nhưng tiền đề là anh phải có đủ hiểu biết về Phổ La Châu hiện tại. Tại sao thôn Thiết Môn dễ thủ khó công? Chỉ vì điều kiện địa lý sao?"

Da Boyens nói: "Nguyên nhân chủ yếu là trạch tu trong thôn, đạo môn này vốn giỏi phòng thủ."

Dick Trần gật đầu: "Nói đúng, trọng điểm nằm ở đám người này, nhưng anh có biết lai lịch của đám trạch tu ở thôn Thiết Môn này không?

Bọn họ là những trạch tu không thể sinh tồn ở những nơi khác, khi có chủ thôn, bọn họ có thể hình thành sức chiến đấu mạnh mẽ.

Bây giờ chủ thôn không có ở đây, bọn họ chẳng là gì hết, vài câu dọa nạt sẽ khiến bọn họ vô cùng khiếp sợ, đến ngày mai là chúng ta có thể thấy kết quả.

Trận chiến này sẽ không quá khó khăn, vài tiếng đồng hồ là có thể hoàn toàn chiếm được thôn Thiết Môn, nếu xảy ra bất trắc, tôi còn có phương án dự phòng, tôi đã mời một trợ thủ, hắn cũng sắp đến rồi."

Hơn năm giờ sáng, bên ngoài nhà dân vang lên tiếng chuông xe kéo.

Dick Trần đẩy cửa ra, mỉm cười nhìn người kéo xe bên ngoài: "Vào nghỉ ngơi một chút?"

Người kéo xe lắc đầu nói: "Không cần đâu, tôi ngủ trên xe là được, khi nào làm việc thì gọi tôi."