Trên mặt đất nằm la liệt hơn ba mươi thi thể, trong số năm mươi mấy thành viên Vô Giới Doanh, chỉ có mười ba người chạy thoát khỏi chiến trường.
Liêu Tử Huy vốn định truy kích, nhưng đường Thủy Vân và cả bờ sông Thanh Điền đã hỗn loạn.
Tuy Liêu Tử Huy cố gắng khống chế quy mô chiến đấu, nhưng đánh nhau không thể không gây ra động tĩnh.
Dân chúng xung quanh hoảng sợ, nếu tất cả đều trốn trong nhà thì còn may, nhưng có không ít người tay xách nách mang đồ đạc chạy trốn khắp đường, chuyện này giờ hơi khó thu dọn.
Liêu Tử Huy đang khó xử, Trịnh Tư Nghĩa tiến lên truyền tin: Lý Thất dẫn theo Hà Ngọc Tú đến, tàn quân của Vô Giới Doanh sẽ nhanh chóng bị dọn dẹp sạch sẽ.
Liêu Tử Huy phải lập tức chuyển đổi vai trò, trở thành người hòa giải, gọi thuộc hạ duy trì trật tự, khuyên dân chúng về nhà.
Bên này đang bận túi bụi, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi tên là Phó Khánh Quang, đến bên cạnh Liêu Tử Huy hạ giọng nói: "Tổng sứ, từ trường gần đây có chút khác thường."
Trịnh Tư Nghĩa đứng bên cạnh nhìn, y không rõ Phó Khánh Quang này rốt cuộc là nhân vật gì.
Phó Khánh Quang và Liêu Tử Huy đều đến từ thành Lục Thủy, chức vị người này không cao, nhưng chưa bao giờ câu nệ khi nói chuyện với Liêu Tử Huy.
Liêu Tử Huy cũng rất để tâm đến chuyện Phó Khánh Quang nói: "Có phải là bẫy không?"
Y lo lắng Trục Quang Đoàn đã để lại hậu chiêu ở đây, nếu bây giờ đụng phải bẫy, chỉ riêng con đường này không biết sẽ chết bao nhiêu người.
Phó Khánh Quang đáp: "Khó nói có phải là bẫy hay không, tôi cảm nhận được đơn cực từ."
Đơn cực từ, là hạt thể hiện tính chất đơn cực trên từ trường.
Cảm nhận được sự tồn tại của đơn cực từ, chứng tỏ gần đây có không gian vô hình.
Liêu Tử Huy phân phó người khác: "Lấy thiết bị, nhanh chóng thăm dò."
Một đám người bận rộn, đầu tiên dựng xe đẩy, trên xe lắp đặt tấm pin mặt trời, điều chỉnh chuẩn góc độ, kết nối đầu ra của tấm pin với một "nòng pháo".
"Nòng pháo" này không phải dùng để bắn đạn, mà là thiết bị chuyên dụng tìm kiếm khe hở không gian, ở Phổ La Châu, điện năng không thể truyền tải đường dài, vì vậy "nòng pháo" này phải tự mang nguồn điện.
Phó Khánh Quang đứng sau nòng pháo, nhìn số liệu thay đổi, tìm kiếm qua lại hơn nửa tiếng đồng hồ, Phó Khánh Quang chỉ vào một đình nghỉ mát bên đường: "Tổng sứ, lối vào ngay tại đây."
Đình nghỉ mát này ngày thường tụ tập không ít phu kiệu, vừa rồi náo loạn như vậy, phu kiệu đều chạy hết.
Liêu Tử Huy trước tiên ra lệnh cho tất cả mọi người lui lại, để Phó Khánh Quang thao tác thiết bị, tiến hành bước hành động tiếp theo.
Cái gọi là thiết bị, vẫn là chiếc xe đẩy này, nhưng không dùng "nòng pháo" nữa.
Phó Khánh Quang lấy ra một cây kim thép dài mười lăm phân, cắm một nửa cây kim vào đỉnh đầu, một nửa còn lại lộ ra ngoài da đầu.
Ông ta tháo dây đầu ra của tấm pin mặt trời khỏi "nòng pháo", quấn lên cây kim trên đầu, bên tai truyền đến từng đợt tạp âm.
Xì- Xẹt xẹt-
Tín hiệu không tốt.
Phó Khánh Quang trước tiên lắc đầu sang trái, lại dò người về phía trước, tạp âm biến mất, giọng một người phụ nữ thoang thoảng bên tai:
"Các vị thính giả nam đều biết, sau năm mươi tuổi, mọi người sẽ cảm thấy lực bất tòng tâm ở một số phương diện, có một người bạn họ La đã từng gọi điện đến, nói rằng anh ấy đã thử rất nhiều loại thuốc, nhưng hiệu quả không rõ ràng..."
Phó Khánh Quang lẩm bẩm một câu: "Đài phát thanh này lại quấy rối."
Nhưng ông ta rất muốn nghe thêm một chút, chuyện đài phát thanh nói khá quan trọng đối với Phó Khánh Quang, bốn chữ lực bất tòng tâm đã đánh vào tâm lý của ông ta.
Đài phát thanh nói người bạn họ La kia, chẳng lẽ là La Chính Nam? Hắn ta cũng đến tuổi rồi.
Người dẫn chương trình này cả buổi không nói vào vấn đề chính, toàn nói nhảm, không thể nghe thêm nữa, hiện trường còn nhiều người đang chờ đợi, Phó Khánh Quang lắc đầu, bỏ qua kênh của đài phát thanh.
Điều chỉnh lại vị trí, Phó Khánh Quang nghe thấy vài tiếng động bén nhọn.
Hướng về phía nguồn âm thanh, Phó Khánh Quang gắn một chiếc đèn pha tự chế trên đầu, chụp đèn phát ra chùm sáng màu xanh lam.
Dưới sự chiếu rọi của chùm sáng, chưa đến hai phút, một vầng sáng màu tím sẫm hiện ra bên cạnh cây cột của đình nghỉ mát.
Đây là lối vào không gian vô hình, Liêu Tử Huy hạ giọng hỏi: "Là không gian ngầm sao?"
Phó Khánh Quang cẩn thận nhìn màu sắc của vầng sáng, lắc đầu nói: "Là không gian ẩn hình."
Liêu Tử Huy thở phào nhẹ nhõm, không gian ẩn hình cũng rất hiếm gặp, nhưng an toàn hơn không gian ngầm nhiều.
Y phất tay, để thuộc hạ chuẩn bị, sáu thuộc hạ mặc áo giáp dày, đội mũ bảo hiểm kín, đeo bình dưỡng khí sau lưng, tiến vào vầng sáng.
Sở Thiếu Cường lặng lẽ quan sát, khóe miệng hơi nhếch lên.
Ông ta vừa mới vào không gian ẩn hình này một lần, ông ta biết đây là nơi ở của Địa Đầu Thần.
Bên trong có một thứ rất quan trọng, nhưng tạm thời ông ta vẫn chưa thể lấy ra.