Lý Bạn Phong cõng máy hát vừa định ra ngoài thì máy chiếu phim nhắc nhở: "Thất đạo diễn, bên ngoài còn có đồng loại của ta."
Hành lang có camera, thang máy có camera, đến cả bãi đậu xe cũng có camera, thậm chí trong xe của Lý Bạn Phong cũng có camera.
Máy chiếu phim biến những đồng loại này thành bạn bè, cùng Lý Bạn Phong lên xe.
Máy hát ngồi ở ghế lái, nghiên cứu vài phút, nói với Lý Bạn Phong: "Tướng công à, máy móc ở ngoại châu này không giống Phổ La Châu lắm, tiểu thiếp không chắc chắn lắm."
Lý Bạn Phong ngồi ở ghế phụ, cổ vũ máy hát: "Nương tử bảo bối, nàng khéo tay, chỉ là một chiếc ô tô cỏn con, dễ như trở bàn tay."
Máy hát dùng kim hát khởi động xe, một chiếc kim hát điều khiển cần số, một chiếc kim hát điều khiển chân ga và chân phanh, chiếc kim hát còn lại điều khiển vô lăng.
Máy chiếu phim tạo ra một ảo ảnh ở ghế sau, che giấu máy hát, để Lý Bạn Phong ngồi ở ghế lái, như vậy sẽ không bị người đi đường phát hiện ra điều bất thường.
"Tướng công à, tiểu thiếp sắp lái xe rồi..." Máy hát rất căng thẳng.
"Đi thôi nương tử, không khó chút nào đâu."
"Tướng công à, tiểu thiếp lái chậm lắm."
"Không sao, nếu thật sự không kịp, ta sẽ chạy đến đó."
Lái xe chưa được mười phút, máy hát không còn căng thẳng nữa.
"Tướng công à, thứ này thú vị hơn tàu hỏa, không cần phải chạy theo đường ray!"
"Đúng vậy, nương tử muốn chạy kiểu gì thì chạy."
"Tướng công à, phía trước không có ai, tiểu thiếp lái nhanh hơn nha!"
"Nương tử muốn lái nhanh bao nhiêu thì lái."
Quận Bạch Nguyên, đường Khinh Chu, khu dân cư Hoa Viên.
Nói là khu dân cư, thật ra chỉ có một tòa chung cư.
Tòa chung cư này đáng lẽ đã phải bị phá bỏ từ lâu, trong tòa nhà chỉ còn lại năm hộ gia đình chưa chuyển đi, tổng cộng mười mấy người, tối nay đều bị mắc kẹt trong tòa nhà.
Ở cửa cầu thang có một cuộn chiếu.
Bên cạnh cuộn chiếu, Minh Tinh - Tôn Hạo Nhiên đang nằm đó.
Bánh Trôi lái xe đến, xung quanh khu dân cư đã được giăng dây cảnh giới, thấy Minh Tinh nằm trên mặt đất, cô định tiến lên cứu thì bị Bóng Đèn ngăn lại.
Bánh Trôi cau mày: "Cậu cản tôi làm gì?"
Bóng Đèn nói: "Đừng coi thường cuộn chiếu này, nó di chuyển cực nhanh, chúng ta căn bản không thể đến gần."
Bánh Trôi hỏi: "Cậu đã ra tay rồi?"
Bóng Đèn gật đầu: "Tôi và Minh Tinh đến trước, vốn định chờ tiếp viện, nhưng có cư dân chạy ra khỏi tòa nhà, sắp bị cuộn chiếu này đánh chết, tôi và Minh Tinh bàn bạc ra tay trước.
Cuộn chiếu này không sợ đạn, tôi đoán cách tốt nhất để đối phó với nó là dùng lửa, tôi định xịt dầu lên chiếu trước, sau đó để Minh Tinh lên đốt lửa, kết quả tôi xịt dầu rồi, Minh Tinh không châm lửa được, bị cuộn chiếu đánh ngã."
Bánh Trôi nhìn Minh Tinh: "Minh Tinh còn sống không?"
Minh Tinh nghe thấy giọng Bánh Trôi, mở mắt ra, nhãn cầu hơi chuyển động, ra hiệu cậu ta vẫn còn sống.
Bóng Đèn nói với Bánh Trôi: "Theo quan sát của tôi, cách cuộn chiếu này mười mét thì nó sẽ không chủ động tấn công, trong phạm vi mười mét, chỉ cần nằm im giả chết, nó cũng sẽ không chủ động tấn công.
Nếu khoảng cách trong vòng mười mét mà còn cựa quậy, nó sẽ đánh đến chết, trước khi chúng ta đến, có một bà cụ bị đánh chết trong cầu thang, cư dân nhìn thấy thi thể bèn báo cảnh sát, nên bọn tôi mới đến đây.
Bây giờ cư dân đang rất bất an, trong tòa nhà này hình như còn thứ khác, bọn họ có thể sẽ xông ra ngoài, bây giờ điều chúng ta có thể làm là giữ gìn trật tự hiện trường, không cho người không liên quan đến gần tòa nhà này, sau đó chờ tiếp viện..."
Giọng Bóng Đèn càng lúc càng nhỏ.
Kẹt kẹt, kẹt kẹt.
Cuộn chiếu đi về phía Bóng Đèn và Bánh Trôi.
Bánh Trôi nói: "Không phải cậu nói cách mười mét thì cuộn chiếu sẽ không chủ động tấn công sao?"
Bóng Đèn gật đầu: "Theo góc độ quan sát của tôi thì là như vậy."
Cuộn chiếu càng đi càng gần, Bánh Trôi chuẩn bị vận dụng kỹ pháp, Bóng Đèn nhắc nhở: "Cô muốn dùng kỹ pháp gì, Số Mực Tìm Đường sao? Chiêu đó của cô không phân biệt địch ta, Minh Tinh còn đang nằm đó, cô đừng hại cậu ta."
Vừa dứt lời, cuộn chiếu quét ngang qua, đánh về phía Bóng Đèn.
Bóng Đèn phản ứng cực nhanh, trượt chân né được đòn tấn công của cuộn chiếu.
Cuộn chiếu quay lại tấn công Bánh Trôi, cô không né được.
Cuộn chiếu sắp quét vào mặt Bánh Trôi, bỗng nghe một tiếng uỵch, cuộn chiếu bỗng nhiên bay ra xa.
Bánh Trôi không biết tại sao cuộn chiếu lại bay đi, Bóng Đèn cũng không biết nguyên nhân.
Thấy cuộn chiếu còn cách hơn ba mươi mét, Bóng Đèn vội vàng chạy lên, đỡ Minh Tinh dậy.
Minh Tinh bị thương, chưa kịp đứng vững, cuộn chiếu lại lao đến.
Bóng Đèn định dẫn Minh Tinh bỏ chạy, tốc độ của cuộn chiếu nhanh hơn nhiều, đánh xuống gáy hai người.
Ầm!
Lại là một tiếng động nặng nề.
Cuộn chiếu lại bay ra ngoài.
Bánh Trôi nhìn quanh, cô nhận ra đây không phải là sự cố, là có người đang cứu bọn họ.
Trên mái hiên cầu thang có một người đang đứng.
Mắt Bánh Trôi sáng lên: "Thất gia!"
Bóng Đèn mừng rỡ trong lòng: "Quả thật là Thất gia."
Minh Tinh không hiểu: "Cái gì gia?"
Lý Bạn Phong nhìn cuộn chiếu: "Đánh tiếp đi, nó lại đến rồi."