TRUYỆN FULL

[Dịch] Phổ La Chi Chủ

Chương 508:

Nhìn thấy xác của Cát Tuấn Mô, Hà Tài Nguyên run lên.

Người bán hàng rong cười nói: "Khó chịu lắm sao? Chủ nhân của ngươi chết rồi, có phải ngươi rất muốn quỳ lạy một cái không? Ngươi cứ quỳ lạy một cái đi, ta cho phép ngươi."

Nước mắt Hà Tài Nguyên chảy xuống, lão thật sự rất đau lòng.

Do dự một lúc, lão không dập đầu lạy, thở dài nói: "Cát đại nhân đối với lão hủ ân nặng như núi, bây giờ cứ vậy mà đi, khiến lòng lão hủ đau đớn như dao cắt!"

Người bán hàng rong thở dài: "Hiếm thấy được phần trung thành này của ngươi, biết vậy đã cho ngươi tạm biệt hắn lần cuối. Nhưng bây giờ cũng chưa muộn, con cóc này đi chậm, ngươi mau lên đường đi, trên đường xuống suối vàng vẫn có thể đuổi kịp hắn."

Hà Tài Nguyên lau nước mắt, lắc đầu: "Người này đã qua đời, lão hủ không còn gì bận tâm, sau này nguyện đi theo ngài làm tùy tùng, tùy ý sai khiến."

Người bán hàng rong cười ra tiếng, chậm rãi hiện thân từ trong màn đêm, đẩy xe hàng đến gần Hà Tài Nguyên.

Với thân phận và thực lực của ông ta, lại thêm nghề nghiệp vào Nam ra Bắc, có người nào mà chưa từng thấy qua?

Nhưng những kẻ như Hà Tài Nguyên luôn có thể cho người bán hàng rong một ít bất ngờ.

"Trước tiên ngươi hãy nói một chút, con cóc này làm sao đến được Phổ La Châu? Là ai sai khiến hắn tới? Ta muốn nhìn xem rốt cuộc là ai phá hư quy củ."

Hà Tài Nguyên thành thật đáp: "Chi tiết cụ thể trong đó, lão hủ tạm thời không biết."

Người bán hàng rong nhìn Hà Tài Nguyên nói: "Ngươi đã không biết gì cả, vậy ta giữ ngươi lại làm gì?"

Hà Tài Nguyên vội vàng sửa lại: "Lão hủ nghe được một vài tin đồn, có người từng nói Cát Tuấn Mô vì bất ngờ mà đi nhầm vào cửa hàng Mặc Hương, bị Địa Đầu Thần vây khốn nên không ra được."

"Vào nhầm?" Người bán hàng rong cười nói: "Không cẩn thận ra khỏi nội châu, sau đó đi bậy đi bạ vào cửa hàng Mặc Hương, là ý này phải không?"

Hà Tài Nguyên không ngốc, lão biết lời này không thể tin, vội vàng giải thích: "Đây chỉ là tin đồn, làm phiền chủ nhân cho lão nô ba ngày thời gian, lão nô nhất định có thể tra rõ việc này."

Người bán hàng rong nổi da gà.

Từ nãy đến giờ mới nói được mấy câu, Hà Tài Nguyên đã chủ động gọi chủ nhân, hơn nữa còn tự xưng là lão nô.

"Ngươi thật lòng muốn đi theo ta?" Người bán hàng rong nửa ngồi trên xe hàng của mình, tiện tay nghịch trống lắc.

Hà Tài Nguyên vén trường bào lên, quỳ gối trên mặt đất, dập đầu với người bán hàng rong: "Lão nô nguyện giao phó tính mạng này cho chủ nhân!"

Người bán hàng rong gật đầu: "Được, ta nhận cái mạng này của ngươi."

Sở Thiếu Cường bên cạnh thấy rõ mồn một, ông ta biết người bán hàng rong không thể nào bỏ qua cho Hà Tài Nguyên.

Nhưng ông ta không ngờ, Hà Tài Nguyên đột nhiên nhấc trường bào rơi trên mặt đất lên.

Bên dưới trường bào của lão có hai chữ lớn được viết bằng máu.

Một chữ "Võng" (lưới), và một chữ "Sát", nhanh chóng bay về phía người bán hàng rong.

Hai chữ này là Hà Tài Nguyên lén viết xuống trong lúc cầu xin người bán hàng rong tha thứ.

Chữ "Sát" là để chiến đấu với người bán hàng rong, điều này vô cùng dễ hiểu, Sở Thiếu Cường nghĩ mãi mà không rõ, chữ "Võng" này rốt cuộc là dùng để làm gì?

Muốn dùng một tấm lưới để vây khốn người bán hàng rong thì thật nực cười, nhưng chữ "Võng" này không phải một tấm lưới, một nét bút một nét vẽ, tầng tầng lớp lớp lồng vào mấy trăm chữ "Võng" thật nhỏ.

Có thể viết ra chữ "Võng" này ngay dưới mí mắt của người bán hàng rong, đủ để thấy thủ đoạn của Hà Tài Nguyên cao siêu đến mức nào.

Dựa theo suy đoán của Hà Tài Nguyên, người bán hàng rong chắc chắn sẽ đánh tan chữ "Sát", sau đó mới ra tay với chữ "Võng". Đến lúc đó, mấy trăm tấm lưới cùng nhau mở ra, có thể kéo dài cho Hà Tài Nguyên một chút thời gian. Nhờ chút thời gian này, lão sẽ có cơ hội thoát thân khỏi tay người bán hàng rong.

Nhìn thấy hai chữ bay tới, người bán hàng rong vẫn ngồi trên xe hàng, tay cầm trống lắc trái lắc phải, dễ dàng tiếp được hai chữ.

Mấy trăm tấm lưới cùng mở ra, không cuốn lấy người bán hàng rong mà cuốn lấy trống lắc.

Người bán hàng rong mỉm cười, Hà Tài Nguyên khóc thầm.

Lão biết người bán hàng rong rất mạnh, nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này.

Người bán hàng rong dùng tay gạt tất cả tầng tầng lớp lớp tơ lưới ra, mặt trống lộ ra vết máu của Hà Tài Nguyên.

"Đây là máu của ngươi?"

Hà Tài Nguyên đứng dậy bỏ chạy.

Tay trái người bán hàng rong nắm chặt mặt trống, tay phải nắm chặt cán trống, hai tay nhẹ nhàng vặn một cái, cả người Hà Tài Nguyên xoắn lại như bánh quai chèo, ngã phịch xuống đất, không còn động tĩnh gì nữa.

Mồ hôi không ngừng chảy xuống từ gò má Sở Thiếu Cường, người bán hàng rong nhìn Sở Thiếu Cường nói: "Tới lượt ngươi rồi."

Sở Thiếu Cường run rẩy: "Tôi không biết tại sao Cát Tuấn Mô lại đến cửa hàng Mặc Hương, tôi chỉ nhận được tin tức từ nội châu, nói hắn bị vây ở chỗ này, chỉ cần cứu hắn ra thì sẽ không truy cứu chuyện Thu Lạc Diệp nữa."

"Thật sự chỉ biết được chừng đó?"

Sở Thiếu Cường gật đầu lia lịa: "Tôi không có gan lừa ngài, lời tôi nói đều là sự thật, nếu có thể thả cho tôi một con đường sống, tôi vô cùng cảm kích, nếu nhất định phải giết tôi, làm phiền ngài cho tôi một cái chết thống khoái."

Người bán hàng rong bước đến gần Sở Thiếu Cường, cầm một miếng vải bố, giũ giũ, lau mồ hôi cho Sở Thiếu Cường: "Nhìn xem ngươi sợ đến mức nào kìa, mồ hôi này lau cũng không sạch, ta cho ngươi cục xà phòng, ngươi cầm lấy rửa đi."

Người bán hàng rong duỗi tay, trên xe hàng bay tới một cục xà phòng, người bán hàng rong cầm trên tay ngửi ngửi: "Hương hoa hồng, ngươi thử xem."

Nói xong, người bán hàng rong nhét cục xà phòng vào trong miệng Sở Thiếu Cường.

Không thể để Sở Thiếu Cường phản kháng, cục xà phòng này trực tiếp chui vào yết hầu Sở Thiếu Cường.

Mùi hoa hồng nồng đậm mang theo bọt xà phòng xộc thẳng lên từ thực quản, Sở Thiếu Cường không dám giãy giụa, ngay cả bọt cũng không dám phun ra, ngoan ngoãn đứng tại chỗ.

Ăn cục xà phòng này, trong lòng Sở Thiếu Cường rất rõ ràng, cái mạng nhỏ xem như đã giữ được.

Nhưng ông ta cũng biết, trừ phi người bán hàng rong đồng ý, nếu không thì cục xà phòng này vĩnh viễn không lấy ra được, sau này ông ta sẽ phải làm rất nhiều chuyện, cụ thể là chuyện gì thì phải xem người bán hàng rong phân phó.

"Đi đi, rửa mặt đi." Người bán hàng rong vung tay lên, Sở Thiếu Cường cắm đầu bỏ chạy.