Sáng hôm sau, Mã Ngũ thay một bộ âu phục màu trắng, mặc áo sơ mi đen, đeo cà vạt trắng, ăn mặc chỉnh tề, chuẩn bị xuất phát.
Nhìn cách ăn mặc này, không cần đoán cũng biết y định làm gì.
"Anh định đi gặp Tiểu Tần cô nương?"
Mã Ngũ gật đầu nói: "Người phụ nữ này đã cướp đồ của tôi, ả phải trả lại."
"Anh đi một mình chắc chắn không được."
"Tôi biết tu vi của ả không thấp, nhưng tôi có thủ đoạn của tôi, cơn giận này tôi không thể không trút." Mã Ngũ có chút nóng đầu.
Lý Bạn Phong nói: "Cho dù ả không nỡ giết anh, cũng không thể nào nghe anh sai khiến, anh chưa chắc có thể trút được cơn giận này, làm không tốt còn bị mất mạng?
Ả còn có không ít thủ hạ, trong đó còn có hổ báo, nếu chúng ta đã muốn ra tay, phải diệt sạch cả ổ bọn chúng."
Lúc này Mã Ngũ quả thật không bình tĩnh, nhưng cho dù xúc động như thế nào, y vẫn nghe lời Lý Thất.
"Được, hai anh em chúng ta cùng đi, tôi mang theo các anh em."
Lý Bạn Phong lắc đầu: "Các anh em trước tiên không cần đi, để bọn họ canh chừng ở mỏ, đừng để lát nữa đến lúc giao thủ lại để người ta đốt hậu phương, tôi đi gọi người kéo xe, để hắn đi theo chúng ta."
Mã Ngũ thở dài: "Tôi thật sự không tin được đại ca kéo xe kia."
Lý Bạn Phong nói: "Hắn có tu vi Vân Thượng, có hắn ở đây, chiến lực phía chúng ta sẽ không bị thiệt thòi."
Bàn bạc xong chiến thuật, người kéo xe dẫn Lý Bạn Phong và Mã Ngũ xuất phát.
Ngồi trên xe kéo, vẻ mặt Mã Ngũ bất đắc dĩ: "Tôi nói đại ca nghe, hôm nay chúng ta phải làm chuyện quan trọng, xe này có thể không kéo theo được không?"
Người kéo xe cười nói: "Càng là lúc nguy cấp, xe này càng phải mang theo."
"Xe này của ông là pháp bảo hay là vũ khí?"
"Quan trọng hơn cả pháp bảo và vũ khí, có nó ở bên người, tôi mới có tự tin."
Mã Ngũ nhìn xung quanh: "Thứ như xe kéo tay ở cầu Hoàng Thổ không thấy nhiều, ông kéo theo như vậy, thực sự quá chói mắt."
Người kéo xe lắc đầu: "Không chói mắt chút nào, hai cậu ngồi trên xe cứ ngắm cảnh, những người khác không nhìn thấy hai cậu, cũng không nhìn thấy xe của tôi."
Người kéo xe có bản lĩnh thật sự, ông ta giấu Lý Bạn Phong và Mã Ngũ đi, người bình thường không nhìn thấy xe của ông ta, thậm chí không thấy rõ thân hình ông ta.
Lúc sắp đến Bắc Kiều, người kéo xe quay đầu nói với hai người: "Hai người anh em, tuy chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng để đánh, nhưng sau khi gặp mặt, trước tiên hãy nói rõ ràng mọi chuyện, có thể không động thủ thì đừng động thủ."
Mã Ngũ day day trán, không muốn nói chuyện.
Lý Bạn Phong nói: "Đại ca, chuyện này không thể nói rõ, nếu đã tới, nhất định phải có kết quả."
Người kéo xe thở dài: "Người ở Bắc Kiều không thể giết hết, nếu không địa bàn sẽ không giữ được."
Mã Ngũ lên tiếng: "Tôi đã xem qua trên sách, trên chính địa chỉ cần còn một trăm người thì sẽ không biến thành cựu thổ, đại ca, chúng ta có hơn hai trăm thợ mỏ, ông sợ cái gì?"
Người kéo xe thấp giọng nói: "Bọn họ là người mới, con số này e là không đủ."
Người mới?
Cái này còn phân người mới với người cũ?
Người kéo xe không giải thích tiếp, đến gần thị trấn, hai người xuống xe.
Lý Bạn Phong đi ở phía trước, dẫn người kéo xe và Mã Ngũ đến quầy bánh rán, người kéo xe gọi một chiếc bánh rán, thuận tiện hỏi chỗ ở của Tiểu Tần cô nương.
Vị đại thúc bán bánh rán này dùng tạp dề lau tay, chỉ vào một căn tiểu viện bên đường: "Các vị, Tiểu Tần cô nương ở trong căn nhà đó, các vị vào cửa, đừng nói nghe hát, cứ nói là đến mua rượu.
Cô nương sẽ hâm nóng cho ba vị một bình rượu ngon, làm hai món nhắm rượu, ba vị vừa ăn vừa uống, Tiểu Tần cô nương sẽ hát cho ba vị nghe.
Cảm thấy cô nương hát hay, ba vị sẽ thưởng thêm chút tiền, nếu không thích, lúc đi trả tiền rượu là được, không tốn bao nhiêu."
Vừa nói, một chiếc bánh rán đã vào bụng, người kéo xe nói với đại thúc bán hàng: "Cho thêm một chiếc nữa."
Đại thúc liên tục nói cảm ơn, cầm cây phết, phết một vòng trên chảo, đổ trứng gà lên, rắc hành lá, hỏi một câu: "Ngài muốn bánh quế hay bánh quẩy."
"Cho một chiếc bánh quẩy."
Một chiếc bánh rán được cuộn xong, đại thúc lại dặn dò một câu: "Tiểu Tần cô nương dựa vào giọng hát để kiếm sống, không phải làm cửa ngầm (làm gái), ba vị nói chuyện phải có chừng mực."
Người kéo xe liên tục gật đầu, ba miếng hai miếng, lại một chiếc bánh rán đã vào bụng: "Cho thêm một chiếc nữa."
Lý Bạn Phong cười nói: "Lúc ra ngoài không phải đã ăn sáng rồi sao?"
Người kéo xe vừa ăn vừa nói lí nhí: "Ngon, bánh của hắn quá ngon."
Đúng vậy, bánh rán này ngon.
Lần trước khi đến Bắc Kiều, Lý Bạn Phong đã cảm thấy ngon rồi.
Nói về nguyên liệu chắc chắn không có gì quý giá, chủ yếu là gia vị và độ lửa được nắm bắt quá tốt, nhiều hơn một chút, hoặc thiếu một chút, đều sẽ không thể ra vị này.
Làm sao có thể nắm bắt gia vị chuẩn xác như vậy?
Sao ông ta lại tính toán chuẩn xác như vậy?
Ăn xong ba chiếc bánh rán, người kéo xe còn muốn ăn thêm, Lý Bạn Phong nói với người kéo xe: "Bọn tôi đến chỗ Tiểu Tần cô nương gọi món trước, ông cứ ở đây từ từ ăn."
Người kéo xe gật đầu: "Hai cậu đi trước đi!"