Trời vừa sáng, Từ Hàm đeo sọt, xách xô và giỏ tre ra khỏi nhà.
Ra ngoài một chuyến cần thiết phải mang nhiều đồ như vậy sao?
Đối với Từ lão mà nói, ba thứ này không thứ nào là thừa cả.
Sọt dùng để đựng dược liệu, xô dùng để đựng sốt vàng, giỏ tre dùng để đựng rau dại, mỗi thứ đều có công dụng riêng.
Đi trên đường núi, thấy một gốc tề thái, thứ này nhất định phải bỏ vào giỏ tre.
Đi trong rừng, thấy một gốc nấm hương, thứ này cũng phải bỏ vào giỏ tre.
Bên cạnh nấm hương có một gốc ké đầu ngựa, đây là dược liệu, phải thu vào sọt.
Bên cạnh ké đầu ngựa có một bụi cỏ loạn, trong bụi cỏ có một người đàn ông đang ngồi xổm, người đàn ông này tên là Cung Tự Minh, là đệ tử của Thánh Nhân, phải thu vào xô sốt vàng.
Từ lão dùng cái nĩa chọc vào Cung Tự Minh, Cung Tự Minh kêu la thảm thiết, bị Từ lão kéo đến bên cạnh: "Anh bạn này này, cậu ở trên núi giám sát ta nhiều ngày như vậy, bây giờ ra đi không lời từ biệt, có phải hơi coi thường Từ mỗ?"
Cung Tự Minh liên tục xua tay nói: "Vãn bối đi ngang qua nơi đây, quấy rầy tiền bối thanh tịnh, kính xin tiền bối thứ lỗi."
Từ Hàm thở dài: "Cậu không thành thật."
Vừa dứt lời, cái xô sau lưng Từ Hàm bỗng nhiên to ra, rộng ra, giống như một cái bồn tắm.
Từ lão dùng xẻng khuấy trong chất lỏng vàng óng, đang định ném Cung Tự Minh vào, Cung Tự Minh lập tức kêu to: "Từ lão tha mạng, tôi là người do Thánh Hiền Phong phái đến, phụng lệnh sư tôn đến thăm Từ lão."
Lời này nói nghe thật uyển chuyển, y gọi giám sát là thăm hỏi, nhưng quả thật cũng được coi như là nói thật.
Lần trước, đệ tử Thánh Nhân là Chung Hoài Ân trúng bệnh của Ăn Mày Lục Thủy, Từ lão đặt Chung Hoài Ân vào xô, ngâm ba ngày trong sốt vàng, Chung Hoài Ân không chịu đựng nổi, đã chết trong xô, Từ lão dùng hai người cà tím đưa thi thể Chung Hoài Ân trở về.
Chuyện này từ đầu đến cuối, Từ lão cảm thấy mình không hề thiếu lễ nghĩa, không ngờ Thánh Nhân lại nổi giận, nhất định phải để Cung Tự Minh đến giám sát Từ Hàm, cứ như vậy, Cung Tự Minh giám sát cho đến tận hôm nay.
Nhưng từ ngày đầu y đến thì Từ lão đã biết rồi.
Từ lão hỏi: "Vì chuyện gì mà phải đi vội vàng như vậy?"
Cung Tự Minh đáp: "Tôi ở đây giám sát Từ lão, thực sự là không biết tự lượng sức, những ngày qua Từ lão không so đo với tôi, cũng là muốn chừa cho tôi một con đường sống.
Dù tôi có ngu dốt đến đâu, cũng biết tiến lui sinh tử là gì, thừa dịp lão nhân gia ngài còn chưa nổi trận lôi đình, tôi chuẩn bị lập tức trốn về Thánh Hiền Phong, có lẽ còn giữ được cái mạng này."
Từ lão hỏi: "Về Thánh Hiền Phong, sư phụ cậu sẽ không trách cậu nữa?"
Cung Tự Minh thở dài: "Cho dù sư tôn có trách phạt thế nào, tôi cũng phải bảo toàn tính mạng mình trước đã."
Lời nói kín kẽ, không một chút sơ hở.
Từ lão tán thưởng một tiếng: "Nói dối mà chu toàn như vậy, ta thật sự rất thưởng thức sự nhanh trí này của cậu!"
Nói xong, Từ lão lại dùng nĩa chọc Cung Tự Minh định đưa vào xô, Cung Tự Minh kêu lên: "Từ lão, tha cho tôi, tôi nói thật, hôm kia sư tôn đưa tới mệnh lệnh, bảo tôi lập tức về Thánh Hiền Phong, có việc quan trọng cần thương nghị với tôi."
Từ lão hỏi: "Việc quan trọng gì?"
Cung Tự Minh thở dài: "Từ lão, tính tình sư tôn tôi thế nào, ngài hẳn là rất rõ ràng, lão chỉ dặn bọn tôi làm việc, chi tiết cụ thể chắc chắn sẽ không nói rõ."
"Cậu không hỏi thăm các sư huynh đệ sao?"
"Đây là mệnh lệnh sư tôn truyền xuống, tôi nào dám tùy tiện dò hỏi, cho dù có hỏi, các sư huynh đệ cũng sẽ không nói cho tôi biết."
Từ lão cười: "Nói như vậy tức là không tin tưởng sư huynh đệ cậu, hay là không tin tưởng ta?"
"Từ lão, tôi nói thật, thật sự nói thật mà..."
Ùm!
Cung Tự Minh bị ném vào xô, chìm nổi trong nước sốt vàng một lúc, muốn nhảy ra ngoài, bị Từ lão dùng nĩa đâm trở lại.
"Từ lão, tha mạng, tôi nói thật, ặc ục ục..."
Từ lão thu nĩa lại, Cung Tự Minh ho khan một hồi, nói: "Sư tôn dời Đao Quỷ Lĩnh đến bên cạnh Thánh Hiền Phong, nói là muốn biến thành một đội quân, kết quả Đao Lao Quỷ không biết xảy ra biến cố gì, không chỉ không chịu phục tùng, còn giết không ít sư huynh đệ của tôi, lại còn xông ra từ Đao Quỷ Lĩnh, tấn công lên Thánh Hiền Phong.
Bây giờ sư tôn đang lâm vào tình hình nguy cấp, pháp trận Đèo Núi Chập Chùng đều bị phá, lão đã triệu tập toàn bộ đệ tử bên ngoài về Thánh Hiền Phong, dốc toàn lực chống lại Đao Lao Quỷ."
Từ lão lắc đầu thở dài: "Thất thế nhiều năm như vậy, hắn cũng không còn biết nặng nhẹ, loại địa phương như Đao Quỷ Lĩnh mà cũng dám dời đến trước cửa nhà. Nhưng nói cũng lạ, Đao Lao Quỷ rất ít khi rời khỏi Đao Quỷ Lĩnh, giờ lại tấn công lên Thánh Hiền Phong, thật sự là thay đổi tính tình."