TRUYỆN FULL

[Dịch] Phổ La Chi Chủ

Chương 613:

Cung Tự Minh nói: "Từ lão, trước đây đắc tội ngài, là tôi nhận lệnh làm việc, thực sự là bất đắc dĩ, mà nay sư môn thập tử nhất sinh, vãn bối chỉ muốn về Thánh Hiền Phong, liều cái mạng này để báo đáp ân tình sư tôn dạy bảo, Từ lão, vãn bối chỉ có chút tâm nguyện này, cầu xin Từ lão khoan hồng độ lượng, thành toàn giúp cho."

Từ Hàm thở dài: "Cậu xem ta là người thế nào? Ân oán đời trước của bọn ta sao có thể liên lụy đến cậu? Ta và sư phụ cậu có chút xích mích, hắn gặp phải nguy nan lớn như vậy, ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn, cậu cứ ở đây chờ một lúc, ta đi rồi sẽ quay lại."

Từ lão để Cung Tự Minh lại trong xô, xoay người rời đi, Cung Tự Minh thấy Từ lão đã đi xa, muốn nhảy ra khỏi xô, nhưng thử mấy lần đều không thành công.

Trong sốt vàng dường như có một luồng sức mạnh vô hình trói chặt Cung Tự Minh, Cung Tự Minh càng giãy giụa thì càng cảm thấy mình bị trói chặt hơn.

Từ lão đến ruộng, trồng mười tám người cà tím, viết mười tám bức thư, nhét vào bụng người cà tím.

Nội dung thư đều giống nhau, trước tiên giới thiệu tình hình trên Thánh Hiền Phong, sau đó đưa ra đề nghị cho người nhận thư.

Đề nghị của Từ lão là: Thánh Nhân từng là quân vương một nước, giờ đây sa cơ lỡ vận, các vị không thể khoanh tay đứng nhìn, có thù báo thù, có oán báo oán, hôm nay chính là thời cơ tốt để đánh rắn dập đầu.

Người cà tím được phái đi, thư cũng được gửi đi, Từ lão có chút tiếc nuối.

Ông rất muốn tự mình đến Thánh Hiền Phong một chuyến, xem thử vị Thánh Nhân kia bây giờ ra sao, tiện tay tiễn lão một đoạn đường.

Nhưng ông không thể đi, ông đã hứa với người bán hàng rong sẽ canh giữ Dược Vương Câu, trong thời hạn đã ước định, ông sẽ không rời khỏi Dược Vương Câu.

Nhưng trong lòng ông vẫn tò mò, Thánh Hiền Phong bây giờ rốt cuộc là cảnh tượng gì?

Một lão nông dân dẫn theo cháu trai, đẩy một xe lương thực, đang đi lên Thánh Hiền Phong, lương thực trên xe rất nặng, đường núi khó đi, hai ông cháu sắp đẩy không nổi nữa.

Một lão già đội mũ tròn, đeo kính gọng tròn, chống gậy, hỏi: "Lão ca, ông định đi đâu vậy?"

Lão nông cười đáp: "Đưa lương thực cho Thánh Nhân."

"Bây giờ còn đưa lương thực cho Thánh Nhân?"

Lão nông khá ngạc nhiên: "Bây giờ thì làm sao?"

Lão già nói: "Không nghe nói trên Thánh Hiền Phong xảy ra chuyện ư?"

Lão nông không mấy để tâm, xua tay: "Tôi nghe nói rồi, chỉ là mấy con yêu quái lên núi gây rối, mấy con yêu quái này tự tìm đường chết, Thánh Nhân có lòng từ bi, để cho chúng sống thêm vài ngày, biết điều thì mau cút đi, nếu không biết điều, đợi Thánh Nhân thật sự nổi giận, chỉ chớp mắt là khiến chúng chết không chỗ chôn."

"Chớp mắt là được?" Lão già không tin lắm: "Thánh Nhân thật sự có bản lĩnh lớn như vậy?"

"Ông đã đến Thánh Hiền Phong rồi mà còn dám nói lời này?"

Lão nông sợ hãi: "Nếu ông không thành tâm, tôi khuyên ông đừng đi gặp Thánh Nhân, thấy ngọn núi bên kia không? Ngọn núi đó vốn không ở đây, Thánh Nhân động ý niệm một cái, trong nháy mắt đã dời nó đến đây, núi còn có thể dời đến, mấy con yêu quái thì tính là gì?

Trong thôn bây giờ có vài người không dám lên núi, điều này chứng tỏ bọn họ không thành tâm, những người như vậy vĩnh viễn không thể trở thành đệ tử của Thánh Nhân."

Nói xong, lão nông tiếp tục đẩy xe lên núi cùng cháu trai.

Lão già đội mũ tròn, cuối cùng khuyên một câu: "Tôi làm việc, xưa nay lấy đức làm trọng, giờ thật lòng thật dạ nói với ông một câu, lão ca, nếu ông muốn chết thì tự mình đi, đừng mang theo đứa trẻ."

Lão nông dừng xe lại, bỗng cảm thấy trong lòng có chút áy náy, biết đâu thật sự gặp phải yêu quái thì sao?

Cái mạng già này của mình bỏ thì bỏ, lỡ hại đến thằng nhỏ thì sao?

Nhưng đã đi đến đây rồi, dọc đường cũng không gặp yêu quái nào, lúc ra khỏi nhà, chính là muốn nhân dịp này mà bày tỏ thành ý với Thánh Nhân, giờ nghe lão già kia nói vài câu, sao lại chùn bước rồi?

Lão nông càng nghĩ càng thấy không đúng, ông muốn nói thêm vài câu với lão già kia, quay đầu lại nhìn, lại phát hiện lão già đội mũ tròn đã biến mất.

Trời ơi! Lão già này là yêu quái?

Lão nông sợ hãi, vội vàng mang theo cháu trai đẩy xe xuống núi.

Đi được một lúc, ông thấy một người ăn mày và một thanh niên đang đi lên núi.

Lão nông không dám hỏi nhiều, vội vàng đẩy xe xuống núi.

Ăn Mày Lục Thủy quay đầu nhìn lại: "Sao người này lại đi vội vàng như vậy, nên chặn hắn lại hỏi xem."

Hà Gia Khánh lắc đầu: "Không cần hỏi, chắc là nhìn thấy Đao Lao Quỷ rồi, vừa nãy tôi cũng nhìn thấy một con trong rừng."

Ăn Mày Lục Thủy cười nói: "Thật tà môn, Đao Lao Quỷ vậy mà có thể chạy ra khỏi Đao Quỷ Lĩnh, ta thật muốn biết đây là thủ đoạn của ai?"