Trở về văn phòng của mình, Hạ Thư Dân cau mày, mặt đầy phẫn nộ.
Chuyện hôm nay xử lý rất không tốt, ngay từ đầu đã rơi vào thế bị động.
Nguyên nhân bị động rất đơn giản, hắn ta nắm giữ quá ít thông tin, không biết Bóng Đèn còn sống, càng không biết Bóng Đèn đã trở về sảnh Quan Phòng.
Chuyện này cũng nhắc nhở hắn ta.
Sảnh Quan Phòng là địa bàn của Liêu Tử Huy, chỉ cần Liêu Tử Huy còn ở đây, người khác khó mà nhấc nên sóng gió.
Tại Bách Lạc Môn, Liêu Tử Huy dẫn Bóng Đèn vào sương phòng danh linh, mời ca nữ nổi tiếng Thường Hồng Kiều đến biểu diễn.
Đây là mời riêng Bóng Đèn, đặc biệt trấn an cho Bóng Đèn, những người khác đều không dẫn theo.
Liêu Tử Huy chiêu đãi Bóng Đèn như vậy, là vì yêu quý thuộc hạ sao?
Cũng không hẳn, Bóng Đèn chỉ là đến bồi dưỡng, nói đúng ra, gã không tính là thuộc hạ của Liêu Tử Huy.
Y lo lắng Bóng Đèn về Cục Ám Tinh rồi nói lung tung?
Cũng không phải, thân phận giữa Liêu Tử Huy và Bóng Đèn chênh lệch rất lớn, chỉ cần Bóng Đèn còn sống, mặc kệ gã nói lung tung thế nào cũng sẽ không gây ra ảnh hưởng quá lớn đối với Liêu Tử Huy.
Mục đích lần này là vì điều tra quan hệ giữa Bóng Đèn và Lý Thất, Bóng Đèn theo Lý Thất nhiều ngày như vậy mà không bị Lý Thất phát hiện, Liêu Tử Huy cũng không tin chuyện này.
Nhưng y không định ép hỏi, mà muốn moi lời từ miệng Bóng Đèn.
Loại trường hợp này, loại không khí này, rất dễ khiến người ta buông lỏng cảnh giác, nói ra những lời không nên nói.
Hát hai bài, Liêu Tử Huy bảo Thường Hồng Kiều tạm thời ra ngoài, hạ giọng hỏi: "Tiểu Ninh, cậu thấy cô nương này thế nào?"
Bóng Đèn lắc đầu: "Tôi thấy bình thường."
"Vẫn là bình thường?"
Liêu Tử Huy kinh ngạc nói: "Dung mạo này, dáng người này, giọng hát này, chẳng lẽ còn không bằng ca sĩ của ngoại châu?"
"Hơn ca sĩ chỗ chúng tôi nhiều lắm, vả lại, với thân phận của tôi cũng không tiếp xúc được với ca sĩ nào ra hồn, tôi nói cô ấy bình thường, là so với Khương Mộng Đình."
"Cậu cũng đã xem ca hội của Khương Mộng Đình?"
Bóng Đèn hạ giọng nói: "Đã xem, Lý Thất dẫn tôi đi."
Liêu Tử Huy kinh ngạc: "Cậu quen Lý Thất?"
"Coi như là quen."
Bóng Đèn gãi đầu: "Lúc ở thôn Lam Dương thì còn chưa quen, sau khi truy quét thổ phỉ rồi trở về từ thôn Lam Dương, Lý Thất về Tiêu Dao Ổ, tôi cũng đi theo, tôi còn muốn xem hắn định làm gì tiếp theo.
Kết quả Lý Thất phái người mời tôi vào trong, nói để tôi xem một buổi ca hội, tôi bèn vào xem, còn xem ở phòng riêng. Lúc đó tôi rất sợ, Lý Thất còn vào phòng riêng một lần, nói với tôi vài câu."
"Nói gì vậy?"
"Hắn nói tôi đã rất vất vả rồi, bảo tôi sau này đừng đến nữa."
Nói đến đây, Bóng Đèn có chút hổ thẹn, cúi đầu: "Tổng sứ, có phải Lý Thất đã sớm biết tôi đang giám sát hắn?"
Liêu Tử Huy cũng không biết nên đánh giá như thế nào: "Sao trước đó cậu không nói cho tôi biết chuyện này?"
"Thấy mất mặt." Đầu Bóng Đèn càng cúi thấp hơn: "Tổng sứ, có phải tôi rất vô dụng?"
Liêu Tử Huy mỉm cười, gọi Thường Hồng Kiều trở vào, tiếp tục hát.
Giống như y dự đoán, Lý Thất đã sớm nhìn thấu thân phận của Bóng Đèn, nhưng y không ngờ Lý Thất không ra tay với Bóng Đèn, ngược lại còn nói rõ mọi chuyện.
Đây là Lý Thất chủ động hòa hoãn quan hệ?
Cứ coi là vậy đi.
Sống yên ổn mấy ngày cũng tốt.
Trong Tùy Thân Cư, Lý Bạn Phong hỏi Hồng Oánh: "Oánh Oánh, có kỹ pháp nào có thể một cước đá người ta bay ra xa thật xa không?"
Hồng Oánh nghĩ một lúc rồi đáp: "Cái này hình như không phải kỹ pháp, lúc trước ta học võ, có luyện một chiêu Ngựa Đạp Đan Điền, một cước là có thể đá người ta bay ra hai trượng."
"Không chỉ hai trượng!" Lý Bạn Phong khoát tay nói: "Có thể đá bay ra mấy dặm."
"Mấy dặm?" Hồng Oánh nghe không hiểu lắm.
Lý Bạn Phong gãi đầu nói: "Có thể còn hơn, ta giao thủ với người đó ở cầu Hoàng Thổ, sau đó ta đến cầu Hoàng Thổ tìm thì không thấy người đó nữa, chẳng lẽ đã một cước đá hắn bay ra khỏi cầu Hoàng Thổ?
Hơn nữa, hắn bay ra ngoài, ta cũng bay ra ngoài, từ cầu Hoàng Thổ bay thẳng đến vịnh Lục Thủy."
Hồng Oánh hỏi: "Thất lang, trước khi chàng dùng kỹ pháp, có phải không phân biệt được phương hướng?"
Lý Bạn Phong gật đầu: "Trước đó đúng là không phân biệt được, nhưng sau đó không biết tại sao lại phân biệt được."
Hồng Oánh mừng rỡ nói: "Thất lang, chàng đã dùng kỹ pháp Từ Biệt Vạn Dặm!"
Lý Bạn Phong trước đó cũng từng nghe một số miêu tả về kỹ pháp Từ Biệt Vạn Dặm, hắn cũng cảm thấy rất giống, nghe Hồng Oánh nói như vậy, chuyện này hẳn là đã chắc chắn.
"Sao ta lại học được kỹ pháp này? Ta không biết yếu lĩnh, hơn nữa đây là kỹ pháp của lữ tu tầng chín."
"Kỹ pháp Từ Biệt Vạn Dặm không rườm rà như Ý Hành Thiên Sơn, đúng là có trường hợp tự học thành tài."
Hồng Oánh nắm chặt tay Lý Bạn Phong nói: "Thất lang, chàng học được kỹ pháp tầng chín, chứng tỏ chàng đã thành tu giả tầng chín, sau này nhất định có thể phân biệt được cửa trước cửa sau rồi!"
Chát!
Máy hát hung hăng đánh Hồng Oánh một cái: "Chuyện này thì có liên quan gì đến cái đó?"
"Híc-" Hồng Oánh xoa quả đào, rên lên mấy tiếng: "Đồ đàn bà chanh chua, cú này đánh đau chết đi được."