Chủ nhiệm Đỗ ân cần hỏi: "Lão Liêu, anh làm sao vậy? Có phải mệt quá không, phải chú ý sức khỏe, chúng tôi vừa mới tan họp, chúng tôi hy vọng có thể vận chuyển Hồng Liên đến ngoại châu càng sớm càng tốt, nhưng đồng thời cũng phải xử lý tốt công tác khắc phục hậu quả ở cầu Diệp Tùng.
Hành động lần này, công tác bảo mật không được tốt lắm, chúng tôi lo lắng sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt ở cầu Diệp Tùng, thậm chí là toàn bộ Phổ La Châu, vì vậy hai mục công tác này, chúng tôi đều phải hết sức coi trọng."
Đoạn này nói rất mơ hồ, nhưng Liêu Tử Huy nghe rất rõ ràng.
Họ yêu cầu đưa Hồng Liên qua, nhưng người đó tốt nhất không phải Liêu Tử Huy.
Họ hy vọng Liêu Tử Huy xử lý hậu quả ở cầu Diệp Tùng, làm một số công tác tương đương với giấy vệ sinh.
Họ hy vọng để lại công việc có giá trị hơn cho người có giá trị hơn.
Chuyện này đã gây ra sóng gió rất lớn, chủ nhiệm Đỗ đã chỉ ra vấn đề, công tác bảo mật làm không tốt.
Người phụ trách xử lý hậu quả, dù có cố gắng kiểu gì thì cũng chẳng thể không gây ra chút gợn sóng, giống như một số chỗ, giấy vệ sinh dù lau thế nào cũng không sạch, còn dính mùi hôi lên người.
Đưa Hồng Liên an toàn trở về ngoại châu thì lại là chuyện khác, nếu trình bày khéo, công lao này thậm chí còn lớn hơn việc phát hiện ra Hồng Liên.
Chủ nhiệm Đỗ lo lắng Liêu Tử Huy không đồng ý, còn định tiếp tục khuyên nhủ và dẫn dắt.
Trong lòng Liêu Tử Huy rất rõ ràng, y không tranh công lao nữa, nhưng y cũng không làm giấy vệ sinh, y ho hai tiếng, nói: "Chủ nhiệm Đỗ, ngài cứ sắp xếp những việc còn lại đi. Tôi bị ảnh hưởng của dòng vật chất tối, cơ thể vẫn còn hơi cứng đờ, có lẽ cần phải trở về ngoại châu điều trị."
Chủ nhiệm Đỗ rất ngạc nhiên: "Lão Liêu, anh bị thương trong lúc hành động ư? Sao anh không báo cáo tình huống này từ sớm?"
Liêu Tử Huy đáp: "Tình hình khẩn cấp, thuộc hạ của tôi còn có thương vong, tôi nhất thời thật sự không để ý..."
"Đừng nói nữa, lão Liêu, lập tức điều động tàu hỏa chuyên dụng, tối nay đưa anh trở về ngoại châu điều trị."
Cúp điện thoại, chủ nhiệm Đỗ thở dài một hơi.
Ông ta cầm điện thoại, gọi một số khác: "Thầy, vấn đề đã được giải quyết."
"Tiểu Đỗ, mấu chốt của vấn đề không phải là khi nào mang Hồng Liên về, mà là ai mang Hồng Liên về. Trong công việc lần này, chúng ta đã đạt được thành tích rất quan trọng, nhưng nhất định phải nói rõ một điểm, thành tích không phải do một mình Liêu Tử Huy đạt được!"
"Thầy, thầy nói đúng, nhiệm vụ hộ tống Hồng Liên lần này chắc chắn sẽ không giao cho Liêu Tử Huy, Liêu Tử Huy vì lý do sức khỏe nên phải rời khỏi Phổ La Châu điều trị, công việc giai đoạn tiếp theo giao cho Hạ Thư Dân xử lý."
"Tôi thấy cách xử lý này rất tốt, Liêu Tử Huy đã bệnh rồi thì nghỉ ngơi thêm một thời gian, tôi không hiểu tình hình Phổ La Châu lắm, nhưng tôi hiểu năng lực của Tiểu Hạ, cũng nên giao thêm trọng trách cho những người trẻ tuổi có chí tiến thủ!"
Nhà ga cầu Diệp Tùng, Liêu Tử Huy cả người lẫn giường được đẩy lên toa tàu.
Trịnh Tư Nghĩa đến tiễn: "Tổng sứ, trước đó còn khỏe mạnh, sao đến lúc mấu chốt này lại..."
Liêu Tử Huy bảo những người xung quanh lui ra, hạ giọng nói với Trịnh Tư Nghĩa: "Bây giờ cậu lập tức quay về, canh chừng ở sảnh Quan Phòng, trước khi Hạ Thư Dân đến, cậu không được rời khỏi sảnh Quan Phòng nửa bước.
Cậu ở đó thì thuộc hạ mới tận tâm, sảnh Quan Phòng mới ra dáng, Hồng Liên mới giữ được, cậu mà đi rồi, Hồng Liên sẽ lập tức biến mất.
Đợi Hạ Thư Dân phái người đến vận chuyển Hồng Liên, cậu nhất định phải nhớ kỹ, phải giao nhận ở sảnh Quan Phòng, sau khi giao nhận xong, cậu và người của cậu không được rời khỏi sảnh Quan Phòng nửa bước, không được tiếp xúc gì với Hồng Liên nữa."
Trịnh Tư Nghĩa cảm thấy làm như vậy không ổn: "Hạ Thư Dân đến, tôi ra nhà ga cũng không được sao?"
"Không cần cậu đi, bên cạnh hắn có rất nhiều người, cậu chỉ cần làm hai việc cho tôi là được.
Thứ nhất, tiền an ủi của Tiểu Mãnh phải đầy đủ, cậu giám sát kỹ cho tôi, ai ăn bớt tiền của Tiểu Mãnh, khi tôi quay lại nhất định sẽ lấy mạng hắn.
Việc thứ hai, trong khoảng thời gian tôi không có mặt, cậu tự bảo trọng, còn phải trông chừng người của mình, chuyện của Hồng Liên, cậu không cần tranh công lao gì hết, ở đó không có công lao, nhưng không thể để nước bẩn hất lên người cậu."
Trong Tùy Thân Cư, Lý Bạn Phong đến cửu phòng, nhẹ nhàng vuốt ve đài sen hỏi: "Hoa Cửu Nhi, ngươi có tỷ muội nào không?"
Giọng Hồng Liên mềm mại đáp: "Nếu ngươi còn vô lễ như vậy, ta sẽ..."
Đài sen đột nhiên siết chặt, Lý Bạn Phong run lên: "Đừng, đừng kẹp ngón tay ta!"
Rút ngón tay ra, Lý Bạn Phong thổi một lúc, Hồng Liên nói: "Ta không có tỷ muội nào hết."
"Ta đã thấy một hoa sen đồng giống hệt ngươi, nó có thể dẫn đến thiên quang, cũng có thể luyện chế đan dược."
"Hừ hừ."
Hồng Liên cười lạnh một tiếng: "Trên đời này có rất nhiều lò luyện đan, cũng có rất nhiều lò luyện đan giống hình dạng hoa sen, nhưng Huyền Sinh Hồng Liên chân chính chỉ có một."
Lý Bạn Phong sờ đài sen hỏi: "Nói như vậy, chỉ có ngươi là thật?"
"Nếu không tin ta thì đi hỏi ác phụ nhà ngươi, ả chắc chắn nhận ra ta."
Máy hát chưa bao giờ nghi ngờ thân phận của Hồng Liên.
Hồng Oánh cũng quen biết Hồng Liên, Tùy Thân Cư cũng quen biết Hồng Liên, bọn họ đều không nghi ngờ, điều này chứng tỏ Hồng Liên trong Tùy Thân Cư hẳn là thật.
Vậy Hồng Liên mà Liêu Tử Huy có được là thứ gì?
Đình nghỉ mát kia là nơi ở của phu kiệu?
Đó là Hồng Liên mà phu kiệu dùng để luyện đan?
Xem ra phu kiệu quả thật không nói dối, xét về công năng luyện đan, hoa sen đồng trong tay ông ta và Huyền Sinh Hồng Liên cực kỳ giống nhau.