TRUYỆN FULL

[Dịch] Phổ La Chi Chủ

Chương 669:

Trạm Đông thành phố Việt Châu, Sở Thiếu Cường xách cặp công văn, lên chuyến tàu 1160.

Ông ta xách cặp công văn, cặp rất nhỏ hẹp, bên trong dường như chỉ đựng được vài tờ tài liệu.

Đến toa tàu của mình, Sở Thiếu Cường ôm cặp công văn, lặng lẽ ngồi xuống ghế.

Một ngày sau, tàu đến Hải Cật Lĩnh, Sở Thiếu Cường xuống tàu, không ra khỏi ga, chuyển sang chuyến tàu 1165. đến lò Khí Thủy.

Khi đang đợi tàu ở phòng chờ, một người đàn ông đến bên cạnh Sở Thiếu Cường, ho hai tiếng: "Tiên sinh, cho xin lửa."

Sở Thiếu Cường lấy diêm đưa cho người đàn ông, người đàn ông châm thuốc, hút một hơi, trả diêm lại cho Sở Thiếu Cường, dùng giọng điệu thương lượng nói: "Cậu để lại cặp công văn này cho ta, ta để lại cái mạng cậu cho cậu, cậu thấy thế nào?"

Sở Thiếu Cường nhìn chằm chằm người đàn ông một lúc, hỏi: "Xin hỏi quý danh?"

Người đàn ông cười đáp: "Ta là Diệp Tiêm Hoàng, những người thích hút thuốc đều coi như bạn bè của ta."

Diệp Tiêm Hoàng, tông sư yên tu.

"Hoá ra là Diệp lão tiền bối, thất kính!"

Sở Thiếu Cường vội vàng giao cặp công văn cho Diệp Tiêm Hoàng.

Diệp Tiêm Hoàng nhận lấy cặp công văn, nhìn một cái, Hồng Liên ở ngay bên trong.

Hồng Liên to cỡ đó, sao có thể nhét vừa cặp công văn nhỏ như vậy?

Đây chính là chỗ huyền diệu của công pháp.

Diệp Tiêm Hoàng hút một hơi thuốc, nói với Sở Thiếu Cường: "Lẽ ra với thân phận của ta thì không nên lấy đồ của hậu bối như cậu, cậu chọn một thứ tốt từ chỗ ta, coi như bồi thường đi."

Sở Thiếu Cường liên tục lắc đầu: "Không dám, đây là tôi thành tâm thành ý hiếu kính tiền bối."

"Biết điều." Diệp Tiêm Hoàng mỉm cười, xách cặp công văn rời khỏi phòng chờ.

Sở Thiếu Cường ngồi trong phòng chờ, không nhúc nhích.

Đợi chuyến tàu 1165 vào ga, Sở Thiếu Cường lập tức lên tàu, vào toa của mình, vẫn lặng lẽ ngồi trên ghế.

Không bao lâu sau, trong tay ông ta lại xuất hiện một cặp công văn mới.

Diệp Tiêm Hoàng xách cặp công văn, vào tân địa của Hải Cật Lĩnh, đi một lúc, đột nhiên cảm thấy trọng lượng của cặp công văn không đúng.

Y mở cặp công văn nhìn lại một cái, cau mày.

Hồng Liên biến mất rồi.

"Hay cho tiểu tử, dám giở trò với ta!"

Diệp Tiêm Hoàng ném cặp công văn, cơ thể hoá thành một làn khói, lập tức biến mất.

Đến lò Khí Thủy, Sở Thiếu Cường xuống tàu, đi nhanh một mạch, vào một nhà xưởng bỏ hoang.

Địa Đầu Thần của lò Khí Thủy Thạch Công Tinh đang sửa ổ trục, Sở Thiếu Cường đi ra phía trước, lấy từ trong cặp công văn ra hai chiếc kìm, cung kính dâng lên cho Thạch Công Tinh.

"Sư phụ, đệ tử có việc muốn nhờ."

Thạch Công Tinh nhận lấy chiếc kìm, xem xét kỹ lưỡng một lúc, khẽ gật đầu nói: "Đi đi."

Hai chiếc kìm này là linh vật công tu hiếm có.

Sở Thiếu Cường xách cặp công văn, đi thẳng về phía cuối nhà xưởng.

Đến bên cạnh thang, Sở Thiếu Cường nhìn thấy hồ nước bên dưới thang.

Ông ta đang định nhảy xuống hồ nước, đột nhiên phát hiện chân trái của mình biến thành một làn khói.

Sở Thiếu Cường kinh hãi, chỉ thấy bóng dáng của Diệp Tiêm Hoàng hiện ra trước mắt.

"Ai cho ngươi lá gan đó, dám giở trò tâm cơ với ta?"

Diệp Tiêm Hoàng nhướng mày, tay phải của Sở Thiếu Cường hoá thành làn khói, cặp công văn rơi xuống đất.

"Sư phụ!" Sở Thiếu Cường quay đầu nhìn Thạch Công Tinh.

Thạch Công Tinh cầm chiếc kìm trong tay, nhìn Diệp Tiêm Hoàng.

Diệp Tiêm Hoàng trừng mắt, quát về phía Thạch Công Tinh: "Nhìn cái gì? Mặt mũi sư phụ ngươi đều bị ngươi làm mất hết! Ta giết ngươi cũng đáng!"

Thạch Công Tinh cúi đầu, tiếp tục sửa ổ trục, không dám nhìn thêm một cái nào nữa.

Diệp Tiêm Hoàng mở cặp công văn, xem xét kỹ lưỡng một hồi.

Hồng Liên ở ngay trong cặp công văn, nhìn từ bên ngoài rất chân thực.

Nhưng Diệp Tiêm Hoàng lo lắng Sở Thiếu Cường lại giở trò, vẫn có thể lấy Hồng Liên về.

"Hậu sinh, ta vốn định tha cho ngươi một mạng, nhưng ngươi dám giở trò với ta, là tự ngươi tìm đường chết."

Diệp Tiêm Hoàng lại nhướng mày, cánh tay và chân còn lại của Sở Thiếu Cường đều hoá thành làn khói, tan biến trong không khí.

Những chỗ khác trên cơ thể ông ta cũng đang bốc khói, nhưng không lập tức tan biến.

"Tiểu tử ngươi chịu đựng cũng khá giỏi."

Diệp Tiêm Hoàng cười gằn, lấy ra một điếu thuốc lá sợi, ngậm vào miệng, châm lửa.

Y phun một hơi khói về phía Sở Thiếu Cường, Sở Thiếu Cường lảo đảo, suýt chút nữa hoá thành bụi khói, nhưng lắc lư một lúc, làn khói lại tụ lại.

Diệp Tiêm Hoàng giật mình, lại phun một hơi khói về phía Sở Thiếu Cường.

Sở Thiếu Cường ợ một cái: "Ực ợ ợ."

Từ miệng ông ta phun ra từng đám bong bóng xà phòng, trước tiên cản lại làn khói, sau đó lan ra khắp người, hơn một phút sau, dưới sự bao bọc của bong bóng xà phòng, tứ chi của Sở Thiếu Cường mọc ra.

Tay hơi ngắn, hơn hai mươi phân.

Chân cũng không dài, khoảng một thước.

Nhìn từ đùi lên trên, cây hàng nhỏ hơn không ít, nhưng vẫn đầy đủ.

Diệp Tiêm Hoàng tăng cường cảnh giác, hỏi: "Thủ đoạn gì đây?"

Sở Thiếu Cường không nói nên lời, miệng ông ta vẫn đang thổi bong bóng.

Một người bên cạnh nói: "Đây chắc chắn không phải thủ đoạn của hắn, hắn nào có bản lĩnh này."

"Vậy ai mới có..." Diệp Tiêm Hoàng sững sờ, quay mặt nhìn về phía người đó.

Một người đàn ông trung niên khoanh tay, thành thật ngồi xổm trên mặt đất, nói với Diệp Tiêm Hoàng: "Ngươi cứ tiếp tục đánh với hắn, ta xem kỹ lại, rốt cuộc đây là thủ đoạn của ai!"

Diệp Tiêm Hoàng nhả khói thuốc, rút tẩu thuốc ra, căng thẳng nhìn người đàn ông trung niên.

Người đàn ông trung niên cười nói: "Đánh đi, ngươi cứ tiếp tục đánh với hắn đi, đợi hai người đánh xong ta mới ra tay, năm đó không phải ngươi cũng làm như vậy sao?"