TRUYỆN FULL

[Dịch] Phổ La Chi Chủ

Chương 764: Trang chủ Hoa Tiên Trang

Mã Ngũ đứng trên tân địa Lý Bạn Phong giao cho y, lần lượt xem xét năm ngàn người ba đầu.

Y không bỏ sót một ai, bởi vì năm ngàn người ba đầu này khiến y có quá nhiều tiếc nuối, cũng cho y vô số kỳ vọng.

Có một người ba đầu, cái đầu ở giữa tên A Vân, cô cũng là người điều khiển cơ thể này.

A Vân xinh đẹp, hiểu chuyện, Mã Ngũ rất thích cô nương này, nhưng bên trái A Vân là A Cung, một ông lão hơn năm mươi tuổi, bên phải A Vân là A Lượng, một chàng trai mười lăm mười sáu tuổi.

Hai người này cũng luôn nhìn Mã Ngũ, trên mặt mang theo vẻ e lệ.

Hơi đáng tiếc, như vậy thì định sẵn là Mã Ngũ và cô nương A Vân này có duyên nhưng không có phận.

Trong năm ngàn người ba đầu, cả ba cái đầu đều là nữ chỉ chưa đến sáu trăm, có thể khiến Mã Ngũ vừa ý lại chỉ có chưa đến một trăm, một trăm người này là đối tượng Mã Ngũ quan tâm đặc biệt.

"Tương lai đợi địa bàn của chúng ta biến thành chính địa, ta muốn xây dựng lại một Tiêu Dao Ổ ở đây, chỉ thuê người ba đầu làm diễn viên, một người hát chính kèm hai người hát bè, trong một trăm người này chắc chắn có thể cho ra Ca Hậu!"

Phùng Đái Khổ nghe vậy cười nói: "Để người ba đầu làm Ca Hậu, Tiêu Dao Ổ này của chàng còn ai dám đến nữa? Chàng cũng không sợ dọa người ta sao?"

"Lúc đầu sẽ có chút sợ hãi, đến nhiều lần rồi sẽ quen thôi."

Mã Ngũ đứng trên sườn núi, nhìn địa bàn của mình, nhìn mỗi người ba đầu xung quanh: "Lão Thất nói đúng, họ là người, không khác gì chúng ta, việc chúng ta có thể làm, họ đều có thể làm, Khương Mộng Đình có thể làm Ca Hậu thì họ cũng vậy."

Đang nói chuyện, hai người nghe thấy tiếng hát của Khương Mộng Đình.

Khương Mộng Đình mới nhập đạo môn không lâu, hôm nay đến tân địa, muốn xem thử môi trường đặc thù của tân địa có thể giúp cô lên tầng hay không.

Dù không có nhạc đệm, giọng hát của cô vẫn rất cảm động, những người ba đầu bận rộn xong việc, ngồi vây quanh, lặng lẽ nghe cô hát bài "Tứ Quý Ca".

"Xuân về xanh mướt song cửa sổ, cô nương bên cửa thêu uyên ương, bỗng nhiên một trận gậy vô tình, đánh cho uyên ương lìa mỗi hướng."

Phùng Đái Khổ cảm thán: "Bài hát này hay thật, cô bé này thật có thiên phú."

Mã Ngũ cười nói: "Cũng không phải bài nào cũng hát hay như vậy, 'Tứ Quý Ca', 'Giả Đạo Mạo' và 'Nguyệt Viên Hoa Hảo' là ba bài cô ấy hát hay nhất."

"Ba bài này có gì đặc biệt?"

"Đặc biệt ở chỗ lão Thất vô cùng thích, nhất là 'Tứ Quý Ca', ta cũng không hiểu tại sao lão Thất lại thích như vậy."

"Nương tử, hát cho ta một bài Tứ Quý Ca đi!" Lý Bạn Phong ôm máy hát lăn lộn trên giường.

Máy hát ra sức vùng vẫy: "Không hát, không hát cho chàng đâu!"

Lý Bạn Phong lại ôm máy hát: "Nương tử à, mấy ngày qua ăn nhiều đồ ngon như vậy, cũng nên khao thưởng cho tướng công chứ, nếu không tướng công sẽ dùng vũ lực đó."

Máy hát lật người, đè lên Lý Bạn Phong: "Dùng vũ lực thì sao? Tiểu thiếp còn sợ chàng sao? Chúng ta xem thử rốt cuộc ai mạnh hơn!"

"Nương tử, nàng như vậy là không được rồi!" Lý Bạn Phong dùng sức nắm vào khớp dưới của cần kim hát.

Máy hát vừa cười vừa hét: "Cái tên điên nhà chàng này, đánh không lại là chơi xấu, không được, đừng cù nách nữa, tiểu thiếp không chịu nổi trò này, tướng công tha cho tiểu thiếp trước đi, tiểu thiếp hết hơi rồi, chàng nghe tiểu thiếp từ từ nói đã!"

Lý Bạn Phong thật sự hơi sốt ruột, lữ tu đã lên Vân Thượng tầng hai được một thời gian rồi, trạch tu vẫn ở Vân Thượng tầng một. Hiện tại Lý Bạn Phong không dám đi thu nhân khí trên địa bàn, một khi lữ tu lại tấn thăng, sẽ xuất hiện tình trạng trạch tu phản phệ.

Nhưng máy hát luôn nói việc này không nên vội: "Tướng công à, cấp bậc phải dựa vào kỹ pháp để củng cố, tướng công căn bản chưa học được kỹ pháp Cô Đơn Lẻ Bóng, tiểu thiếp nào dám để tướng công tấn thăng tầng hai?"

"Sao lại gọi là chưa học được!"

Lý Bạn Phong triệu hồi cái bóng ra: "Bóng của ta muốn đến thì đến, muốn đánh thì đánh, bản lĩnh không hề thua kém ta."

"Chàng dùng một kỹ pháp thử cho ta xem?"

Lý Bạn Phong khoanh hai tay ngồi xổm bên cạnh máy hát: "Đã dùng Cô Đơn Lẻ Bóng rồi, những kỹ pháp khác không dùng được nữa, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc ta tấn thăng mà."

Vừa nói, cái bóng cũng khoanh hai tay ngồi xổm xuống đất.

Máy hát dùng loa lớn nhìn Lý Bạn Phong một hồi lâu, hỏi: "Tướng công bảo bối à, gần đây mỗi khi chàng nói chuyện quan trọng thì đều ngồi xổm xuống đất, rốt cuộc là vì sao vậy?"

Lý Bạn Phong ngẩn ra: "Ta đã nói chuyện quan trọng gì?"

"Tướng công đã nói..."

Máy hát ho khan một tiếng, suýt nữa bị Lý Bạn Phong lái sang chuyện khác: "Tiểu thiếp không hỏi chuyện quan trọng, tiểu thiếp hỏi là tại sao tướng công luôn ngồi xổm?"

Lý Bạn Phong thở dài: "Trong lòng vi phu buồn bực, bên ngoài toàn là kẻ địch mạnh, tu vi của ta mãi không lên được, chỉ đành chịu đựng cho người ta bắt nạt."

Máy hát than thở: "Thật sự là khó cho tướng công, ngày nào cũng bị người ta bắt nạt, lại còn ngày nào cũng mua về nhiều đồ ăn ngon như vậy."

"Đây không phải là nhớ đến cái bụng của nương tử sao?" Lý Bạn Phong xoa xoa vài cái trên bụng máy hát, làm nàng cười không ngừng.

"Tướng công à, đừng quậy nữa, hãy nghe tiểu thiếp nói, chỉ cần tướng công dùng ra được một phần uy lực của kỹ pháp Cô Đơn Lẻ Bóng, tiểu thiếp sẽ giúp tướng công tấn thăng tầng hai."

"Như thế nào gọi là dùng ra được một phần uy lực?"

"Trước tiên tướng công triệu hồi bóng ra, chỉ cần dùng được một kỹ pháp chém giết là được."

"Cái gì gọi là kỹ pháp chém giết?"

"Bình Địa Sinh Phong, Xu Cát Tị Hung, Kim Tinh Thu Hào, Bách Vị Linh Lung, Thông Suốt Linh Âm, những kỹ pháp này không tính là kỹ pháp chém giết, còn những kỹ pháp khác đều tính, có thể dùng ra được cái nào thì phải xem bản lĩnh của tướng công."

Lý Bạn Phong vẫn ngồi xổm trên sàn, thu cái bóng lại.

Khó thật.

Khi thi triển Cô Đơn Lẻ Bóng, Lý Bạn Phong ngay cả kỹ pháp ngu tu cũng không dùng được.

Tưởng như là bị đưa ra một bài toán khó, nhưng Lý Bạn Phong nghĩ kỹ lại, nương tử vẫn một lòng vì muốn tốt cho hắn.

Khi đối đầu với kẻ địch mạnh, nếu mình có thể sử dụng một kỹ pháp, dù chỉ một, cũng sẽ giành được lợi thế rất lớn cho bản thân.

Trước tiên phải chọn một kỹ pháp dễ sử dụng, kỹ pháp nào thích hợp đây?

Ra khỏi Tùy Thân Cư, Lý Bạn Phong đến tân địa của Mã Ngũ, có không ít khách đến chúc mừng, so với lúc Sở Nhị nhận đất, lần này khách đến lại đông hơn một chút.

Sa Định Trung, Vinh Tứ Giác, Tạ Lại Tử, mấy vị Địa Đầu Thần của tân địa đều đến. Hoa Mãn Xuân, Đậu Cát Diễm, hai vị Địa Đầu Thần của chính địa cũng đến.

Phan Đức Hải đến hơi muộn một chút, Phùng Đái Khổ vốn định tránh lão, nhưng Phan Đức Hải lại chủ động tiếp cận.

"Phùng cô nương, chúc mừng ngươi."

Phùng Đái Khổ cười lạnh một tiếng: "Phan lão thật biết nói đùa, địa bàn này đâu phải của ta, ta có gì mà vui chứ?"

Phan Đức Hải nói: "Phùng cô nương và Mã công tử tình nghĩa sâu đậm, còn phân biệt cái gì nữa?"

Phùng Đái Khổ cau mày: "Phan lão nói vậy là đang mỉa mai ta sao? Ta và Ngũ Lang cũng không phải là vợ chồng đã bái đường."

Phan Đức Hải vội vàng nói: "Từng chữ của lão hủ đều xuất phát từ đáy lòng, nếu có thể khui lồng ngực này ra, lão hủ hận không thể lấy trái tim chân thành này ra cho cô nương xem."

"Được thôi, để tôi giúp ông mở ra!" Lý Bạn Phong xách đao đến.

Phan Đức Hải vội vàng hành lễ: "Lý Thất huynh đệ, tài cao đức dày, nay lại tiếp tục sắc phong chư hầu một phương."

Phùng Đái Khổ nói: "Lý công tử cẩn thận, Tài Cao Đức Dày là kỹ pháp của Phan lão."

"Chậc chậc."

Phan Đức Hải lắc đầu nói: "Phùng cô nương, sao ngươi lại đề phòng như vậy? Lần này lão phu đến thật sự không có ác ý, chỉ mong sau này có thể chiếu cố lẫn nhau."

Lý Bạn Phong xách đao nói: "Trước tiên chúng ta mổ ngực xem thử rồi nói sau."

Phan Đức Hải vội vàng lái sang chuyện khác, lão ôm quyền với Hoa Mãn Xuân: "Hoa trang chủ, chúng ta đã nhiều năm không gặp, lát nữa phải uống với nhau vài chén."

Hoa Mãn Xuân là một người đàn ông trung niên ngoài năm mươi, mặc trường sam trắng, đội khăn Gia Cát màu trắng, tay cầm quạt lông, dáng vẻ như một danh sĩ cổ đại.

Thấy Phan Đức Hải chủ động bắt chuyện, Hoa Mãn Xuân ôm quyền đáp lễ: "Phan lão, chén rượu này của chúng ta chắc chắn không thể thiếu, hãy để ta bàn bạc với Phùng cô nương một chút chuyện chính đã."

Phùng Đái Khổ cảm thấy tình hình không ổn, trước tiên nhìn Mã Ngũ một cái, sau đó cười với Hoa Mãn Xuân: "Hôm nay là ngày vui của Ngũ Lang, các vị đến chúc mừng sao lại tìm nhầm người rồi?"

Hoa Mãn Xuân xua tay: "Hôm nay ta đến không chỉ để chúc mừng, còn có một việc muốn thương lượng với Phùng cô nương, ta nghe nói Phùng cô nương mấy hôm trước có được địa bàn lò Khí Thủy, mà nay kinh doanh phát đạt, nơi nhỏ bé Khố Đái Khảm cũng không tiện quản lý, Phùng cô nương có sẵn lòng nhường Khố Đái Khảm cho Hoa mỗ không?"

Phùng Đái Khổ đánh giá Hoa Mãn Xuân từ trên xuống dưới: "Vừa rồi ta không nghe rõ, Hoa trang chủ muốn ta nhường địa bàn cho ngươi?"

Hoa Mãn Xuân phe phẩy quạt lông: "Hoa mỗ chắc chắn không lấy không, vàng bạc châu báu, linh vật pháp khí, phàm là những gì Hoa mỗ có, cô nương cứ tùy ý lựa chọn."

Vừa nói, Hoa Mãn Xuân nhìn thẳng vào mắt Phùng Đái Khổ, dường như có chút ý trêu ghẹo.

Người có gan làm vậy không nhiều, nhìn vào mắt Phùng Đái Khổ, bất cứ lúc nào cũng có thể bị Phùng Đái Khổ gieo Tình Căn.

Hành động này của Hoa Mãn Xuân vừa là thăm dò, vừa là cảnh cáo, lão ta có thủ đoạn khắc chế Tình Căn, cũng có cả phương pháp khắc chế tình tu.

Phùng Đái Khổ khẽ lắc đầu: "Lòng tốt của Hoa trang chủ, Phùng mỗ xin ghi nhớ, Khố Đái Khảm là nơi Phùng mỗ lập nghiệp, địa bàn tuy nhỏ hẹp, nhưng nhà dù đổ vẫn đáng vạn quan, thật sự không nỡ bỏ, Hoa trang chủ hãy tìm nhà khác hỏi thử xem."

Quạt lông trong tay Hoa Mãn Xuân dừng lại, nụ cười đột nhiên biến mất, nhìn Phùng Đái Khổ nói: "Phùng cô nương, câu nói vừa rồi là cố ý mỉa mai ta sao?"

Nói thật, hôm nay là ngày vui của Mã Ngũ, Phùng Đái Khổ thật sự không muốn so đo với Hoa Mãn Xuân.

Hoa Mãn Xuân nhắm vào Khố Đái Khảm không phải chỉ ngày một ngày hai, từng trực tiếp tìm Phùng Đái Khổ tranh giành, cũng từng ngấm ngầm ra tay ám toán, địa bàn hai người liền kề, đã đánh nhau không biết bao nhiêu trận rồi.

Hôm nay trong trường hợp này, Hoa Mãn Xuân còn cố tình nói ra mặt là có ý gì?

Phùng Đái Khổ nói: "Hôm nay các vị đến đây là để chúc mừng Ngũ công tử, Hoa trang chủ, ân oán giữa ngươi và ta để ngày sau hẵng nói kỹ."

"Không đợi ngày sau nữa, hôm nay phải nói cho rõ ràng."

Hoa Mãn Xuân trước tiên nhìn xung quanh, lại nhìn Phùng Đái Khổ nói: "Trước tiên chúng ta nói chuyện đàng hoàng, vừa rồi Hoa mỗ và Phùng cô nương đang thương lượng chuyện chính, từng câu từng chữ của Hoa mỗ đều cung kính, không có một chút thất lễ, Phùng cô nương lại nói lời mỉa mai trước mặt bao nhiêu người, rốt cuộc là có ý gì?"

Mã Ngũ đứng bên cạnh không nghe rõ, rốt cuộc câu nào của Phùng Đái Khổ đã mỉa mai lão ta.

Phùng Đái Khổ ra hiệu Mã Ngũ đừng nói chuyện, nàng biết câu nào của mình cũng không hề mỉa mai Hoa Mãn Xuân, Hoa Mãn Xuân này đang cố tình gây sự.

"Hoa trang chủ, vậy là do Phùng mỗ vừa rồi nói chuyện có sơ suất, nếu có chỗ nào đắc tội, mong trang chủ lượng thứ."

"Có sơ suất là có ý gì?" Sắc mặt Hoa Mãn Xuân càng khó coi hơn: "Ý là nói ta cố ý bắt bẻ ngươi sao?"

Mã Ngũ thật sự nhịn không được mà hỏi một câu: "Hoa trang chủ, Mã mỗ ngày thường ít học, đầu óc cũng không được nhanh nhạy lắm, tôi thật sự không nghe ra câu nào của Phùng cô nương đã mạo phạm ông.

Nếu thật sự có một hai câu như vậy, hôm nay Mã mỗ cùng Phùng cô nương xin lỗi ông, nếu không nói ra được lý do, thì chính là cố ý gây rối trên địa bàn của Mã mỗ."

Hoa Mãn Xuân phe phẩy quạt cười nói: "Con người Hoa mỗ ăn ngay nói thẳng, Ngũ công tử đừng để bụng. Hôm nay có không ít hào kiệt đến chúc mừng Ngũ công tử, có thể là đầu óc Ngũ công tử thật sự không lanh lợi lắm, lại tưởng rằng những hào kiệt này nể mặt Ngũ công tử.

Thật ra trong lòng các vị có mặt ở đây đều rõ ràng, chúng ta đến đây là nể mặt Lý Thất, chúng ta coi trọng bản lĩnh của vị hậu bối này nên mới bằng lòng đến giữ thể diện cho hắn, Phan lão, ta nói vậy không sai chứ?"

Phan Đức Hải liên tục xua tay: "Ta và Lý Thất huynh đệ thật sự có tình nghĩa, giữa chúng ta có thể không giống nhau."

Hoa Mãn Xuân cười một tiếng: "Tình nghĩa là thứ không đáng tin cậy, thứ đáng tin cậy là vốn liếng, Ngũ công tử, ta nói chuyện với cậu thật sự không có ý mạo phạm, nhưng bây giờ cậu vẫn chưa có tư cách nói chuyện với ta.

Lý Thất huynh đệ, lời này ta nói cho cậu nghe, hôm nay ta đến đây, chứng tỏ giữa chúng ta có duyên phận, ta sẵn lòng làm bạn của cậu.

Nhưng nếu cậu không nắm bắt được mối duyên phận này, không giữ được những người bạn này, chuyện sau này của chúng ta sẽ khác, Lý Thất huynh đệ, cậu nói xem có phải đạo lý này hay không?"

Lý Bạn Phong nghe vậy thì bừng tỉnh: "Thì ra là ông đang nói đạo lý với tôi, tôi còn tưởng ở đây không có việc của mình."

Hoa Mãn Xuân cau mày: "Nếu không có việc của cậu, cậu nghĩ với thân phận của ta thì có thể đến đây sao?"

Lý Bạn Phong suy nghĩ cẩn thận, hỏi: "Thân phận ông là gì?"

Mắt Hoa Mãn Xuân lộ ra hàn quang, Phan Đức Hải vội vàng giải thích: "Lý Thất huynh đệ, vị này là Hoa Mãn Xuân, trang chủ của Hoa Tiên Trang, Hoa Tiên Trang là một chính địa."

Lý Bạn Phong rất kinh ngạc: "Sao tôi chưa từng nghe nói đến nơi Hoa Tiên Trang này?"

Hoa Mãn Xuân vuốt từng sợi lông dài trên quạt lông, lão ta cực kỳ bất mãn với thái độ của Lý Thất.

Phan Đức Hải vội vàng giải thích: "Lý Thất huynh đệ, nếu cậu nói là chưa từng nghe nói đến Hoa Tiên Trang, vậy thì không được rồi, danh tiếng của Hoa Tiên Trang ở Phổ La Châu lớn như vậy, sao cậu có thể chưa từng nghe nói đến.

Nhưng nếu cậu nói chưa từng đến Hoa Tiên Trang, vậy thì cũng có thể bỏ qua được, Hoa Tiên Trang có quy củ, chỉ nhận nữ, không nhận nam, nam giới như chúng ta đều không vào được trang."

Lý Bạn Phong ngạc nhiên hỏi: "Trang của lão ta không nhận nam? Vậy trang chủ là nam hay nữ?"

Mặt mày Hoa Mãn Xuân tái mét, Phan Đức Hải cười gượng một tiếng: "Huynh đệ, đừng nói đùa nữa, Hoa trang chủ là người đại thành của đạo môn hoan tu, luận về chiến lực, trong số các Địa Đầu Thần, hầu như không ai sánh được với Hoa trang chủ."

Lời này không phải phóng đại, Hoa Mãn Xuân thực sự rất giỏi chiến đấu, Phùng Đái Khổ giao thủ với lão ta nhiều năm như vậy, nhưng chưa từng chiếm được lợi thế.

Mã Ngũ cũng nghe hiểu được một số chuyện, lúc trước Phùng Đái Khổ vội vàng muốn lấy lò Khí Thủy, chắc chắn cũng có nguyên nhân từ Hoa Mãn Xuân.

Hoa Mãn Xuân luôn nhắm vào Khố Đái Khảm, nếu Phùng Đái Khổ không giữ được địa bàn, có lò Khí Thủy, ít nhất vẫn giữ lại cho mình một con đường lui.

Lý Bạn Phong cũng rất kinh ngạc: "Hầu như không ai sánh được? Nói vậy là lão ta còn giỏi đánh nhau hơn cả Lục ăn mày?"

Nhắc đến Lục ăn mày, ánh mắt của Hoa Mãn Xuân vốn đang nổi trận lôi đình lập tức dịu xuống hơn rất nhiều.

Giọng điệu của Phan Đức Hải cũng mềm mỏng hơn không ít: "Chuyện đó... Đương nhiên, Ăn Mày Lục Thủy là một trường hợp đặc biệt..."

Tất cả Địa Đầu Thần ở Phổ La Châu đều không thể so sánh với Ăn Mày Lục Thủy.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Hoa Mãn Xuân kiêng kỵ Lý Thất, theo lời đồn bên ngoài, quan hệ của Lý Thất và Ăn Mày Lục Thủy không hề tầm thường, những người ba đầu hắn giành được có liên quan rất lớn đến Ăn Mày Lục Thủy.

Hoa Mãn Xuân nói: "Lý Thất huynh đệ, tình nghĩa của chúng ta sau này nói tiếp, hôm nay chỉ nói chuyện của ta và Phùng Đái Khổ, ta tỏ thiện ý thương lượng với ả, ả lại nói lời mỉa mai ta trước mặt bao nhiêu người, chúng ta cứ việc tùy việc mà xét, có phải cậu nên cho ta một lời giải thích hay không?"

Hôm nay lão ta đến đây làm ầm ĩ đến mức này, mục đích chỉ có một, chính là ép Lý Thất phải bày tỏ thái độ.

Theo lão ta thấy, Lý Thất có thể thiết lập quan hệ với Ăn Mày Lục Thủy, chắc chắn là người thông minh, trong nhận thức của Hoa Mãn Xuân, người thông minh chỉ thấy lợi ích, không thấy tình nghĩa.

Suy ra, Lý Thất chắc chắn sẽ chớp lấy sự ủng hộ của Hoa Mãn Xuân, bởi vì thực lực của Hoa Mãn Xuân mạnh hơn, cho dù là chiến lực, ảnh hưởng hay thực lực kinh tế, lão ta đều ăn đứt Phùng Đái Khổ.

Đối với Hoa Mãn Xuân mà nói, kết quả lý tưởng nhất là gây áp lực thông qua Lý Bạn Phong, khiến Phùng Đái Khổ chủ động từ bỏ Khố Đái Khảm.

Đương nhiên, nếu Phùng Đái Khổ không chịu từ bỏ, có thể sẽ khiến nàng và Lý Thất sinh ra mâu thuẫn, kết quả này cũng không tệ, thiếu đi chỗ dựa mang tên Lý Thất này, Khố Đái Khảm sớm muộn gì cũng thuộc về lão ta.

Lý Bạn Phong suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói: "Tôi vẫn nghe không hiểu, rốt cuộc câu nào của Phùng cô nương đã mỉa mai ông?"

Hoa Mãn Xuân lại cau mày, sao Lý Thất vẫn còn xoắn xuýt vì chuyện này, rốt cuộc hắn có phải người thông minh hay không?

Đã hỏi rồi, Hoa Mãn Xuân đành đưa ra lý do: "Mọi người có mặt đều nghe rõ, ta muốn lấy một đống gia sản của mình, đổi địa bàn Khố Đái Khảm với Phùng cô nương.

Đổi hay không chẳng quan trọng, cho một câu trả lời là được. Ả lại nói với ta cái gì mà nhà dù đổ vẫn đáng vạn quan, còn bảo ta đi hỏi nhà khác, đây là có ý gì, coi ta là ăn mày?"

"Ông cảm thấy đây là mỉa mai?"

Lý Bạn Phong nhìn chằm chằm vào cây quạt trong tay Hoa Mãn Xuân một lúc, khuyên tai Khiên Ti nói: "Lão gia, quạt của lão không có động tĩnh."

Không chỉ không có động tĩnh, hình như cũng không có chút nhiệt độ nào.

Hoa Mãn Xuân hỏi: "Đây còn không gọi là mỉa mai? Làm phiền cậu nói thử xem như thế nào gọi là mỉa mai?"

Lý Bạn Phong lại nhìn chằm chằm vào khăn trùm đầu của Hoa Mãn Xuân, cũng không thấy gì bất thường, cơ bản có thể xác định đây thật sự chính là Hoa Mãn Xuân.

Lão ta muốn nói thử xem như thế nào là mỉa mai, Lý Bạn Phong lập tức giải thích rõ ràng cho lão ta: "Hôm nay lão Ngũ nhà chúng tôi khai hoang, phàm là người đến dự, xem như đã nể mặt anh em chúng tôi, mời ngồi xuống uống chén rượu, kính riêng lão Ngũ nhà chúng tôi một chén, chuyện này coi như bỏ qua.

Nếu không muốn nể mặt, không muốn uống chén rượu này, làm phiền ông cút ra xa một chút, cút được bao xa thì cút, như vậy mới gọi là mỉa mai, mỉa mai thẳng vào mặt ông, ông nghe có hiểu không?"

Hoa Mãn Xuân sững sờ tại chỗ, lão ta không ngờ Lý Bạn Phong lại có thái độ này: "Lý Thất huynh đệ, đường giang hồ còn dài, núi không dời thì nước xoay, khó nói ai sẽ rơi vào tay ai, cậu không nên nói lời tuyệt tình như vậy."

Lý Bạn Phong nhìn Hoa Mãn Xuân nói: "Trước tiên đừng nói núi hay nước dời ra sao, trước tiên nói bây giờ ông xoay như thế nào, nếu ông muốn cút, thì thật sự phải xoay nhanh một chút."

Hoa Mãn Xuân nghiến răng nghiến lợi, trước tiên lão ta nhìn Phan Đức Hải, Phan Đức Hải cúi đầu không nói.

Lão ta lại nhìn Mã Quân Dương, Mã Ngũ đưa tay ra: "Hoa trang chủ, xin cứ tự nhiên."

Mấy Địa Đầu Thần đều đứng bên cạnh nhìn, không ai lên tiếng hòa giải.

Hoa Mãn Xuân xoay người bỏ đi, đợi lão ta đi xa, Phan Đức Hải mới muốn làm người tốt một lần: "Lý Thất huynh đệ, cậu đang muốn làm gì, thật sự không nên đắc tội với Hoa trang chủ này."

"Tôi đắc tội lão?"

Lý Bạn Phong rất ngạc nhiên: "Hai ngày nữa tôi sẽ đến tìm lão ta tâm sự một chút, đã là hàng xóm của Phùng cô nương, quả thực nên qua lại với nhau."

"Lý Thất huynh đệ, đừng nói đùa nữa."

"Tôi nói thật, tôi thật lòng cảm thấy con người lão không tệ, có cơ hội phải mời lão đến nhà ngồi chơi."

"Huynh đệ à, oan gia nên giải không nên kết."

Ngoài miệng tuy vẫn khuyên giải, nhưng trong lòng Phan Đức Hải biết rõ, ân oán giữa hai người này không giải được nữa rồi, Lý Thất đã hoàn toàn đắc tội Hoa Mãn Xuân.

Với tính tình của Hoa Mãn Xuân, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho Lý Thất, Lý Thất có thể toàn thân trở ra hay không, e là phải xem chỗ dựa phía sau có bằng lòng giúp hắn hay không.

Nhưng chuyện này tính ra cũng chưa chắc đã có hại, ánh mắt của Phùng Đái Khổ và các Địa Đầu Thần kia khi nhìn Lý Thất đều đã khác.

Từ nay về sau, Phùng Đái Khổ sẽ có thêm một phần tín nhiệm đối với Lý Thất, các Địa Đầu Thần khác sẽ thêm một phần kính sợ với Lý Thất.

Địa Đầu Thần Đậu Cát Diễm tiến lên cười nói: "Thất ca, chúng ta lần đầu gặp mặt, ta không mang theo gì hết, chỉ chuẩn bị hai vò rượu ngon, một vò tặng cho Ngũ ca, một vò tặng cho ngươi, rượu này có thể trị thương, dược tính thượng thừa, của ít lòng nhiều, mong ngươi đừng chê."

"Sao lại nói vậy." Lý Bạn Phong cười hỏi: "Vị cô nương này xưng hô ra sao?"

Đậu Cát Diễm thoạt nhìn tuổi tác không lớn, tết hai bím tóc, một trái một phải rũ xuống vai, trông chưa đến hai mươi, xinh xắn đáng yêu, cứ luôn miệng một câu Thất ca hai câu Thất ca.

Chớ có tin là thật, số tuổi thực tế của người này không thể nào phán đoán được.

Phùng Đái Khổ nói: "Vị này là phường chủ của Thiên Lưỡng Phường, Đậu Cát Diễm, Đậu cô nương."

Lý Bạn Phong vội vàng cảm ơn, Đậu Cát Diễm lén hỏi một câu: "Thất ca, ngươi đoán đạo môn của ta gì?"

Gặp mặt lần đầu, hỏi đạo môn của người khác là rất bất lịch sự, nhưng không ngờ Đậu Cát Diễm lại chủ động cho Lý Thất đoán.

Vậy thì đoán thôi.

Lý Bạn Phong nghĩ một chút: "Đậu cô nương tặng rượu ngon cho chúng tôi, hẳn là một tửu tu."

Đậu Cát Diễm lắc đầu: "Cái này ngươi đoán sai rồi, ta không phải tửu tu, rượu này là ta lấy được từ chỗ khác. Ta cho ngươi một gợi ý, ngươi không thấy tên của ta kỳ lạ sao?

Thật ra trước đây ta không tên là Đậu Cát Diễm, chỉ vì Thiên Lưỡng Phường rất nghiện cờ bạc, ta cũng thích đánh bạc, ta thích nhất là chọi gà, hơn nữa, nhãn lực vô cùng tốt.

Gà chọi ta chọn ra, cược lần nào cũng thắng, người khác đều nói ta có mắt biết chọn gà chọi, vì vậy đặt cho ta biệt danh là Mắt Chọi Gà.

Ta biết bọn họ cười nhạo ta, ta cũng không sợ bọn họ cười nhạo, ta dứt khoát tự đặt cho mình một cái tên, gọi là Đậu Cát Diễm, lần này ngươi biết đạo môn của ta là gì rồi chứ?"

Lý Bạn Phong bừng tỉnh: "Hóa ra là kê tu!"

"Làm gì có đạo môn kê tu!" Đậu Cát Diễm xua tay: "Nói thẳng ra là mắt ta rất tốt!"

"Hóa ra là nhãn tu."

"Cũng không phải nhãn tu!" Đậu Cát Diễm cười nói: "Ngươi cố ý chọc ghẹo ta phải không?"

Lý Bạn Phong không cười, hắn đoán rất nghiêm túc: "Vậy rốt cuộc là đạo môn gì?"

"Ta là cược tu, cược đâu thắng đó!"

"Hóa ra là cược tu."

Lý Bạn Phong lại bừng tỉnh: "Đậu cô nương, tôi có một người bạn cũng là cược tu, người này hay làm việc thiện, hôm nào nhất định phải giới thiệu cho cô quen biết."

Khách khứa lần lượt ngồi xuống, cụng ly chúc mừng, các Địa Đầu Thần tân địa nhao nhao hứa hẹn, sẵn lòng cung cấp cho địa bàn của Mã Ngũ một nhóm dị quái để dùng cho việc khảo hạch.

Các Địa Đầu Thần chính địa cũng đưa ra lời hứa, nhưng lời hứa tương đối mơ hồ, Phan Đức Hải và Đậu Cát Diễm hứa sau này sẽ chiếu cố Mã Ngũ nhiều hơn.

Đợi Sa Định Trung và những người khác lần lượt đưa dị quái đến, khai hoang bắt đầu.

Trước đó, lúc Hà Ngọc Tú khai hoang, mấy vị Địa Đầu Thần này đã gây khó dễ, nay lại ủng hộ Sở Nhị và Mã Ngũ, ân oán coi như bỏ qua.

Nhưng có người vẫn chưa bỏ qua ân oán.

Bên rìa tân địa, một người phụ nữ ẩn mình, nhìn cảnh tượng náo nhiệt trên địa bàn.

Người phụ nữ này rất xinh đẹp, trán rộng mặt tròn, mày liễu mắt phượng, môi như anh đào, ngũ quan thanh tú đoan chính, tóc dài búi cao, hai lọn tóc áp sát hai bên má, càng toát lên vẻ dịu dàng xinh đẹp.

Dáng người ả càng đẹp hơn, trong đầy đặn lại hơi lộ chút mỏng manh, nhất là vòng eo nhỏ nhỏ xinh xinh, quả thật chỉ cần một tay là có thể ôm gọn lấy toàn bộ, dưới lớp váy dài che phủ, tựa như giai nhân bước ra từ tranh thủy mặc.

Ả là Địa Đầu Thần của tân địa, Sở Yêu Tiêm.

Lúc Hà Ngọc Tú tổ chức cho người ba đầu khai hoang trên địa bàn, Sở Yêu Tiêm đã phái Thoa Nga phu nhân A Nhu đến khảo hạch, ép Hà Ngọc Tú suýt nữa đánh nhau với A Nhu.

Lý Bạn Phong vẫn còn nhớ mối thù này, sau khi lấy được địa bàn của Lô Hỏa Vượng, Lý Bạn Phong tự đặt cho mình cái tên Sở Yêu Tiêm, ngày sau nếu có biến số, còn phải tìm ả để tính sổ.

Nếu bây giờ Sở Yêu Tiêm xuất hiện xin lỗi Lý Thất, đưa thêm vài dị quái đến địa bàn bày tỏ chút thành ý, chuyện này cũng có thể bỏ qua.

Nhưng ả hơi do dự, bởi vì ả đến muộn.

Lúc Sở Nhị nhận tân địa, ả không đến chúc mừng, đến lượt Mã Ngũ, ả lại đến muộn, ả lo lắng Lý Thất sẽ không nể mặt ả, do dự mãi, không biết có nên xuất hiện hay không.

Thôi, vẫn nên đi.

Trong số các Địa Đầu Thần của tân địa, Sở Yêu Tiêm ít nhiều cũng có chút danh tiếng, nếu thật sự bị Lý Thất chế nhạo, mặt mũi của ả cũng thật sự khó coi.

Đi được mười mấy dặm, Sở Yêu Tiêm lại hơi hối hận.

Bị chế nhạo vài câu thật ra cũng không sao, làm nũng với Lý Thất một chút, nhún nhường một chút, đưa đến một ít dị quái để bày tỏ thành ý, không chỉ có thể hóa giải ân oán, còn có thể kết giao thêm một người bạn.

Người bạn này rất quan trọng với ả.

Ả đã nghe nói về chuyện của Hoa Mãn Xuân, ả biết Lý Thất đã làm mất mặt Hoa Mãn Xuân trước tất cả mọi người.

Những năm qua, Sở Yêu Tiêm cũng không ít lần bị Hoa Mãn Xuân bắt nạt, nếu có thể tìm được một chỗ dựa, sau này cũng dễ sống hơn.

Đi đi dừng dừng, Sở Yêu Tiêm vẫn không quyết định được, lại loáng thoáng nghe thấy tiếng cười văng vẳng giữa núi rừng.

Sở Yêu Tiêm cau mày, hỏi một câu: "Sóng vai trên nhánh đường nào, dám ra mặt gặp nhau không?"

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo trắng bước đến trước mặt Sở Yêu Tiêm, hành lễ nói: "Tại hạ Hà Gia Khánh, ra mắt Sở cô nương."

"Đại công tử Hà gia?"

Sở Yêu Tiêm từng nghe qua danh tiếng của Hà Gia Khánh, người này bị truy nã ở cả ngoại châu và nội châu, nghe nói trước đó còn liên thủ với người khác để giết Trương Cổn Lợi, không ngờ lại gặp y ở đây, Sở Yêu Tiêm lập tức đề phòng.

Hà Gia Khánh nhìn về phía xa: "Sở cô nương, cô muốn đến chúc mừng Mã Quân Dương?"

Sở Yêu Tiêm gật đầu: "Vốn dĩ có ý định này, giữa ta và Lý Thất cùng với Mã Ngũ đều có chút giao tình, ngày vui như vậy quả thực nên đưa quà đến chúc mừng."

Hà Gia Khánh lắc đầu thở dài: "Nếu thật sự có giao tình, cô nương cũng sẽ không do dự như vậy."

Sở Yêu Tiêm bĩu môi, có chút bất đắc dĩ: "Chỉ tại ta ham ngủ, lỡ mất giờ giấc, lúc này mà đi nữa, lại sợ người ta nói ta thiếu lễ nghĩa."

"Nếu thật sự thiếu lễ nghĩa, chuyện này cũng dễ nói, nếu có ân oán, ta khuyên cô tốt nhất đừng đi, Lý Thất là người hay ghi thù, có những chuyện không phải vài ba câu là có thể hóa giải."

Sở Yêu Tiêm cười: "Ta và Lý Thất mà có ân oán gì chứ?"

Hà Gia Khánh nói: "Hà Ngọc Tú là cô của ta, ngày bà ấy khai hoang, cô đã làm gì, cô nghĩ ta thật sự không biết sao?"

Bị vạch trần, Sở Yêu Tiêm cũng không chối cãi: "Chuyện này là phụng mệnh nội châu, lúc đó đắc tội với Lý Thất cũng không chỉ mình ta, người khác có thể hóa giải ân oán, tại sao ta lại không thể?"

"Sở cô nương, ân oán không hóa giải được chưa chắc đã là chuyện xấu, cô cũng biết mệnh lệnh của nội châu không dễ trái, Địa Đầu Thần của tân địa đều có một bản khế thư nằm trong tay nội châu, nếu không lấy lại được khế thư, tính mạng cũng nằm trong tay nội châu. Hôm nay cô đến địa bàn của Mã Ngũ chúc mừng, đợi đến ngày mai, nội châu đột nhiên trở mặt, chắc là cô nương biết hậu quả sẽ ra sao rồi chứ."

Sở Yêu Tiêm cúi đầu không nói, ả cũng từng lo lắng về chuyện này.

Hà Gia Khánh tiếp tục nói: "Con người Hà mỗ thích kết giao bạn bè, phàm là bạn bè, Hà mỗ đều coi như anh em ruột thịt, nếu Sở cô nương bằng lòng làm bạn của Hà mỗ, Hà mỗ sẽ nghĩ cách giúp Sở cô nương lấy lại nửa bản khế thư kia."

Sở Yêu Tiêm ngẩn ra: "Lời này là thật?"

Hà Gia Khánh gật đầu: "Là thật."

Sở Yêu Tiêm không vội bày tỏ thái độ, lấy khế thư từ nội châu ra? Ả chưa từng nghe nói qua chuyện này.

Nhưng Hà Gia Khánh quả thực không phải người tầm thường, y là người có thể giết Trương Cổn Lợi.

Ngoại châu tìm y, nội châu tìm y, Lục ăn mày cũng muốn giết y, nhưng y vẫn có thể sống đến ngày hôm nay, có lẽ y thật sự có bản lĩnh này.

Nửa tin nửa ngờ, Sở Yêu Tiêm trước tiên đưa ra một vấn đề tương đối dễ giải quyết: "Địa bàn của ta liền kề Hoa Tiên Trang, có chút hiềm khích với trang chủ Hoa Mãn Xuân, nếu Hà công tử có thể giúp đỡ, tiểu nữ vô cùng cảm kích."

Hà Gia Khánh gật đầu nói: "Chuyện này ta sẽ giúp cô xử lý, chúng ta lập tức đến Hoa Tiên Trang, chỉ cần cô bằng lòng làm bạn với Hà mỗ, Hà mỗ cam đoan Hoa Mãn Xuân về sau không dám làm khó cô nữa."

Sở Yêu Tiêm nghe vậy, hơi ngượng ngùng nói: "Vậy ta xin tạ ơn Hà công tử trước."

"Vừa rồi Hà mỗ đã nói, Hà mỗ xem bạn bè như anh em ruột thịt, vậy sau này gọi Sở cô nương là tỷ tỷ, cô nương thấy sao?"

Sở Yêu Tiêm cúi đầu nói: "Làm sao được, chúng ta không xét tuổi tác, chỉ xét uy danh, tiểu muội vẫn nên gọi ngươi một tiếng Hà đại ca!"