Tần Nghị cùng Lưu Thế Kiệt nghe Chu Học Khải giải thích, trong lòng vô cùng tức giận! Chu Học Khải thực sự là một kẻ hư hỏng! ͏ ͏ ͏
Trừ những người bất kể bản thân, vẫn còn một số đồng chí khác có nguyên tắc nhưng bị Chu Học Khải lừa vào bẫy. ͏ ͏ ͏
Một khi rơi vào bẫy, gần như cuộc đời họ bị hủy diệt. ͏ ͏ ͏
Điều này cho thấy giang hồ thật hiểm ác. ͏ ͏ ͏
Tiếp theo, những kẻ cần bắt thì bắt, cần thẩm vấn thì thẩm vấn. ͏ ͏ ͏
Tần Nghị giao lại cho Lưu Thế Kiệt chủ trì đại cục, còn bản thân vội vã trở về kinh thành. ͏ ͏ ͏
Dù sao, Tần Nghị là đại quản gia, trong tay có rất nhiều việc phải lo. ͏ ͏ ͏
Lần này xuống thực địa chỉ vì vụ việc nghiêm trọng, lãnh đạo mới yêu cầu hắn tự mình dẫn đội. ͏ ͏ ͏
Không lâu sau đó, theo từng cái tên bị xử lý, từng cái tin tức bạo lộ ra ngoài, gây không ít khiếp sợ. ͏ ͏ ͏
"Tốt quá! Ta đã nghĩ Chu Học Khải không phải người tốt lành gì, quả nhiên là đồ chó mực!” ͏ ͏ ͏
"Không ngờ hắn âm thầm khống chế nhiều người như vậy, kể cả Trương Nhĩ Hà. Thật kinh khủng!” ͏ ͏ ͏
"Thao túng cả bộ máy như vậy, chẳng phải nơi này là do hắn định đoạt?” ͏ ͏ ͏
"Phải, hắn đã nhúng tay vào bao nhiêu hạng mục, bao nhiêu sinh ý?” ͏ ͏ ͏
"Đúng, còn có các sinh ý dưới mặt đất!” ͏ ͏ ͏
"Tê... Trước sau dính líu hơn một trăm người? Ông trời ơi! Ảnh hưởng lớn quá.” ͏ ͏ ͏
"Chậc chậc chậc, một đám sâu mọt! Sâu mọt!” ͏ ͏ ͏
"Phải gọi là côn trùng có hại.” ͏ ͏ ͏
Rất nhanh, đám người này liền chuyển giao tư pháp. ͏ ͏ ͏
Trương Nhĩ Hà: Chung thân. ͏ ͏ ͏
Tôn Hải Phong: Mười tám năm. ͏ ͏ ͏
Kinh thành, Tần Nghị xem tin tức trong tay, rất hài lòng. ͏ ͏ ͏
Lần này bắt hơn một trăm người, phía bên kia lại tạo ra nhiều vị trí trống. ͏ ͏ ͏
Nếu không phải cấp trên điều hành kịp thời, có lẽ một số đơn vị sẽ gặp khó khăn trong công tác. ͏ ͏ ͏
“May mà kết án trước năm mới.” Tần Nghị khẽ lắc đầu. ͏ ͏ ͏
Lúc này, khoảng cách đến Tết còn năm ngày. ͏ ͏ ͏
Tần Nghị, đại quản gia Kỷ ủy, đang rất bận rộn. ͏ ͏ ͏
Các loại hội nghị, các loại điều hành từng phòng ban, viết các loại báo cáo. ͏ ͏ ͏
Buổi tối. ͏ ͏ ͏
Tần Nghị mang theo một bình nước khoáng năm lít và hai hộp trà Lục Bảo đến nhà Đàm Vĩnh Thành để chúc Tết sớm. ͏ ͏ ͏
"Tần Nghị, ngươi đến rồi!” Đàm Vĩnh Thành nở nụ cười chào đón. ͏ ͏ ͏
"Mau vào, vừa vặn tẩu tử ngươi mang theo hài tử về nhà trước Tết, tối nay chúng ta uống rượu với nhau.” ͏ ͏ ͏
“Vậy thì tốt!” Tần Nghị cười bước vào nhà. ͏ ͏ ͏
Nhìn thấy Tần Nghị mang theo bình nước khoáng và hai hộp trà, Đàm Vĩnh Thành cười mắng: “Tới thì tới, còn mang theo lễ vật làm gì!” ͏ ͏ ͏
"Cũng không phải đồ quý giá, đây là đặc sản quê ta, rượu nút lá chuối, còn đây là trà Lục Bảo, không đắt.” Tần Nghị nói và đặt đồ lên bàn. ͏ ͏ ͏
"Ngươi thường xuyên mang thổ Mao Đài phải không?” Đàm Vĩnh Thành hỏi. ͏ ͏ ͏
“Đúng, ngài biết mà, ta không mua rượu, không có tiền, muội muội ta biết ta thích uống rượu, nên mỗi lần về đều mang theo không ít.” Tần Nghị cười nói. ͏ ͏ ͏
"Tê... cái này 5 lít rượu nút lá chuối, cũng quá tốn kém!” Đàm Vĩnh Thành ngạc nhiên. ͏ ͏ ͏
5 lít, tức là 10 cân! Mụ nội, nếu là thổ Mao Đài tám mươi năm! Mười cân! Giá trị biết bao tiền? ͏ ͏ ͏
"Không tốn kém, cũng không phải ta mua, muội ta mua! Nhà ta còn không ít, ta uống không hết.” Tần Nghị giải thích. ͏ ͏ ͏
"Được thôi! Có lúc ta thật ghen tị với ngươi có một muội muội thổ hào, tối nay chúng ta uống thổ hào đặc sản này!” Đàm Vĩnh Thành nuốt nước bọt. ͏ ͏ ͏
"Ngài quyết định, hắc hắc!” Tần Nghị cười. ͏ ͏ ͏
Hai người ngồi ăn cơm, không cầu kỳ gì, xào một đĩa đậu phộng và dưa chuột chua cay rồi uống rượu. ͏ ͏ ͏
Uống vài chén, hai người bắt đầu trò chuyện thoải mái. ͏ ͏ ͏
“Tần Nghị, ngươi lý lịch không tệ, ta nghe Bí thư Kỷ ủy đánh giá ngươi cao, công tác cân đối cũng rất tốt! Ngươi bước tiếp theo là chờ tư lịch, ổn định là được.” Đàm Vĩnh Thành nói. ͏ ͏ ͏
"Minh bạch!” Tần Nghị gật đầu. ͏ ͏ ͏
Hiện tại hắn là thường ủy đơn vị, kiêm nhiệm phó thư ký trưởng. ͏ ͏ ͏
Bước tiếp theo tấn thăng Phó bí thư Ban Kỷ luật, chỉ là vấn đề tư lịch. ͏ ͏ ͏
Dĩ nhiên, không được phạm sai lầm, công tác phải xuất sắc. ͏ ͏ ͏
"Nhạc phụ ngươi sang năm sẽ lui về vị trí hàng hai đúng không?” Đàm Vĩnh Thành hỏi. ͏ ͏ ͏
"Đúng.” ͏ ͏ ͏
"Không sai, bây giờ hắn làm càng lâu, có lẽ ảnh hưởng không tốt cho ngươi.” Đàm Vĩnh Thành nhắc. ͏ ͏ ͏
Tần Nghị hiểu ý đối phương. ͏ ͏ ͏
Nếu nhạc phụ dính vào chuyện gì, hắn cũng sẽ xui xẻo. ͏ ͏ ͏
Nhạc phụ nhanh chóng lui về, bình an là tốt. ͏ ͏ ͏
Dù sao, tuổi này cũng không thể tiếp tục thăng tiến. ͏ ͏ ͏
“Đúng rồi, ta tính ngày mai sớm đi chúc Tết cấp trên, ngài nói ta có nên mang theo rượu nút lá chuối không?” Tần Nghị hỏi. ͏ ͏ ͏
"Bây giờ ngươi là đại quản gia, chuyên trách cấp trên, chúc Tết vẫn nên đi.” Đàm Vĩnh Thành châm chước. ͏ ͏ ͏
"Không cần! Ngươi mang đặc sản quê nhà là được, hắn không thiếu rượu này.” Đàm Vĩnh Thành đề nghị. ͏ ͏ ͏
"Minh bạch.” ͏ ͏ ͏
Ngày Hôm Sau Buổi Tối ͏ ͏ ͏
Tần Nghị mang hai hộp trà Lục Bảo đặc cấp đến thăm Bí thư Kỷ ủy. ͏ ͏ ͏
Dĩ nhiên, thủ trưởng này bận rộn, hắn chỉ ở lại vài phút rồi cáo từ. ͏ ͏ ͏
Mấy ngày sau. ͏ ͏ ͏
Đến đêm ba mươi, Tần Nghị còn ở đơn vị, buổi chiều mới về nhà ăn cơm tất niên. ͏ ͏ ͏
Năm nay hắn trực luân phiên, nên ăn Tết ở kinh thành. ͏ ͏ ͏
Với vị trí này, ăn Tết ở Thiên Nam tỉnh là không thể. ͏ ͏ ͏
Những năm sau cũng phải ở đây. ͏ ͏ ͏
Không ít bạn bè gọi điện hỏi thăm. ͏ ͏ ͏
"A? Năm nay ngươi không về Thiên Nam tỉnh ăn Tết? Thật tiếc, không thể cùng ngươi uống hai chén.” Trương Quan Vũ gọi điện hỏi thăm. ͏ ͏ ͏
Ngoài Trương Quan Vũ, Vương Kiến Dũng, Hoắc Bá Nho cũng gọi điện chúc Tết. ͏ ͏ ͏
Tần Nghị bị các cuộc gọi chúc Tết oanh tạc! ͏ ͏ ͏
May mà hắn có ba điện thoại, một điện thoại công tác. ͏ ͏ ͏
Cha mẹ Tần Nghị đến kinh thành ăn Tết, ông bà muốn gặp hai cháu nên rất vui. ͏ ͏ ͏
Muội muội Tần Thu Mạn cũng đến kinh thành ăn Tết. ͏ ͏ ͏
Vì thời tiết lạnh, cả nhà ăn cơm tất niên rồi ở nhà xem chương trình cuối năm. ͏ ͏ ͏
Tần Nghị cũng hẹn vài đồng nghiệp uống rượu, nhưng không dám uống nhiều, chỉ để họ uống nhiều, còn mình uống ít. ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, qua một năm vui vẻ. ͏ ͏ ͏
... ͏ ͏ ͏
Giới thiệu truyện thể loại đô thị, tiên hiệp cực hay, mới nhất, đã dịch full: Đô Thị Siêu Cấp Y Thánh - Tác giả: Đoạn Kiều Tàn Tuyết - Nhóm dịch: Côn Ngô Chi Đỉnh ͏ ͏ ͏