Nghĩ đến mình mới tự do không bao lâu, thế mà lại gặp phải binh sĩ... Cái đầu người vô cùng bi phẫn.
Nếu như gặp phải binh sĩ tầm thường thì nó cũng chấp nhận, ít nhất nó còn có thể bùng nổ một chút, dù sao đối phương cũng không biết gì về nó, nhưng đối mặt với Hứa Thanh, nó ngay cả nửa cái cọng lông cũng không dám dựng thẳng lên, chỉ có thể toàn lực bỏ chạy.
Thật sự là nó đã bị Hứa Thanh giết chết không biết bao nhiêu lần, mà trong lòng của nó cũng rõ ràng thủ đoạn của Hứa Thanh tàn nhẫn cỡ nào, những thứ khác không nói, riêng chấn động Thần quyền quanh toàn thân cũng đã đủ khiến nó hoảng sợ, còn có cái bóng đen thôn phệ. . . . .
Nhất là lúc trước đối phương mỗi ngày đều thức tỉnh, mỗi lần thức tỉnh đều một cước giẫm chết chính mình, sau khi trải qua vô số lần, nó cũng đã tạo thành thói quen, sinh ra sợ hãi nồng đậm đối với Hứa Thanh.
Giờ phút này trong khi run rẩy, nó cuộn đầu bỏ chạy nhanh nhất có thể, mà con sư tử bằng đá ở phía trước lại càng là như vậy.