Giờ phút này, Ngô Kiếm Vu đi theo sau lưng đội trưởng cùng Hứa Thanh, vừa đi vừa lắc đầu, lại không biết được ở trong thiên địa này, rốt cuộc đã xuất hiện một người tán thưởng vả lại có thể nghe hiểu hàm nghĩa thi từ của y.
"Lá rách cô quạnh thiếu một nửa, phi điểu thiếu cánh sao bay cao."
Ngô Kiếm Vu than nhẹ.
Ninh Viêm một bên bĩu môi, đáy lòng thầm nghĩ đầu óc Ngô Kiếm Vu này nhất định khác biệt cùng người thường, nếu như có một ngày mình có thể đứng trên đỉnh thiên địa, nhất định sẽ hạ lệnh mở đầu của y ra, nhìn xem bên trong đến cùng có yêu nghiệt lộn xộn gì đang quấy phá.
Ngô Kiếm Vu trong lúc mơ hồ đã nhận ra ánh mắt Ninh Viêm không đúng, quay đầu nhìn sang, hừ lạnh một tiếng.