Đêm khuya, thiên địa một mảnh đen nhánh, chỉ có mọi chỗ bên trong thổ thành của Khổ Sinh sơn mạch có lẻ tẻ những ngọn đèn dầu mông lung trong gió.
Từng cơn gió nức nở nghẹn ngào không ngừng lay động, thỉnh thoảng còn có một chút đất cát bị dấy lên, cuốn vào trong thổ thành.
Mặc dù bão cát có thể bay tới sơn mạch không nhiều lắm, nhưng rơi trên ván cửa vẫn phát ra âm thanh rầm rầm, thỉnh thoảng nghe sẽ thấy bất an, nhưng nghe lâu rồi cũng đã thành quen.
Ít nhất đối với Hứa Thanh mà nói thì là như thế, gió gào thét ngoài phòng, đã trở thành một bộ phận sinh hoạt trong vòng nửa năm qua, giờ phút này, thần thức của hắn thu hồi từ trên ngọc giản nguyền rủa, trong mắt lộ ra quang mang kỳ lạ.
Lúc này cách thời điểm trở về từ Nghịch Nguyệt Điện đã qua ba ngày, trong ba ngày này, Hứa Thanh thủy chung đang phân tích những thôn tin về nguyền rủa kia, bây giờ rốt cuộc đã cân nhắc xong toàn bộ.