Trong lòng Anh Vũ kêu rên, nhưng trong miệng không dám tiếp tục mắng như trước nữa, chỉ mang theo tiếng khóc cầu khẩn.
"Sư bá, ta thật sự không được, không thể tiếp tục nữa, ngươi buông tha cho ta đi mà."
Hứa Thanh liếc mắt nhìn Anh Vũ.
"Sư bá, ta ta. . . Ta truyền tống là dựa vào lông vũ trên người, ta vẫn còn nhỏ, chưa có trưởng thành, ngươi xem, trên người ta cũng không còn mấy cọng lông nữa rồi, những con chim khác trông thấy ta, đêu sẽ cười nhạo ta."
Anh Vũ khóc, điểm này nó không có nói láo, nó truyền tống đích xác là dựa vào lông vũ, mà ngày trước nó cũng luôn rất là tự ngạo đối với một thân lông vũ năm màu rực rỡ của mình.