Mà Lý Hữu Phỉ lại càng hoảng sợ vượt qua tất cả mọi người, sau khi đi theo Hứa Thanh, lão cảm thấy việc phát sinh mỗi ngày, đều phá vỡ tưởng tượng của mình, ngắn ngủi mấy tháng, việc lão thấy và trải qua đã vượt qua cả nửa đời trước của lão.
Dưới mắt mặc dù không biết người tới là tồn tại thế nào, nhưng lão nhìn lấy mặt trời vô cùng cuồng bạo lúc trước tựa như một món đồ chơi trong tay người này, đáy lòng đã sớm hoảng sợ tột cùng.
Đội trưởng bên đó cũng là con ngươi co rút lại, trong lòng dấy lên sóng lớn ngập trời, còn có vô tận mờ mịt.
"Bên trong mặt trời của ta làm sao lại nhiều hơn một người. . . Ta vớt ra cái thứ quái quỷ gì vậy? Còn nữa, người này nhìn. . . Có chút quen mắt."
Thân thể đội trưởng run rẩy.