Hứa Thanh thích yên tĩnh, bởi vì yên tĩnh có trợ giúp cho quá trình suy nghĩ, hắn thích suy nghĩ.
Chỉ là giờ khắc này, ở trong trời đất yên tĩnh như thế, hắn ngay cả năng lực suy nghĩ cũng đều có chút không chuẩn bị được, hắn cảm nhận được suy yếu cực hạn, ngón tay cũng không cách nào di động dù chỉ một chút.
Hắn càng cảm nhận được cái lạnh mà hắn ghét nhất.
"Thật lâu. . . . . Đã rất lâu. . . . ." Hứa Thanh suy yếu thì thào trong đáy lòng, đã từ rất lâu hắn không thể nghiệm lại loại cảm giác lạnh băng khi còn bé này rồi.
Thân thể rét lạnh và xâm nhập cả linh hồn, lạnh băng từ trong tới ngoài, khiến cho thân thể của hắn không thể khống chế mà không ngừng run rẩy.