Mà một phương Phong Hải Quận cũng không khác gì, tất cả Chấp Kiếm Giả cùng với tu sĩ ba cung, còn có cả tu sĩ tinh nhuệ của những tông môn khác, nội tâm tất cả đều cuộn trào, như có sóng to gió lớn ập đến.
Tông chủ các tông cùng với Cung chủ ba cung giữa không trung, còn cả chấp sự, đều là như thế, trong lòng bọn họ chấn động khó tưởng, theo bản năng nhìn Hứa Thanh, mang theo vẻ không cách nào tin.
Bọn họ nhớ mang máng, trước lúc một kiếm kinh thiên động địa này giáng xuống, Hứa Thanh đã cúi đầu lên bầu trời, hô lên một tiếng Cửu gia gia. . . Tử Huyền cũng ngẩn người, ánh mắt nhìn tới Hứa Thanh có chút hoảng hốt.
Mà Diêu Hầu bên đó đồng dạng chấn động trong lòng, lúc trước nhìn thấy hai chữ Kế Thương trên thuyền lớn của Hứa Thanh là y đã cảm thấy quen thuộc, thân là Thiên Hậu thế gia, mặc dù gia tộc sa sút, nhưng sách cổ được trữ lại rất nhiều.
Liên tưởng tới đại vực Hứa Thanh đi lúc trước, y mơ hồ nhớ vào thời điểm đã rất lâu, Thế tử của vị Chúa Tể cuối cùng trên Tế Nguyệt đại vực, chính xác được gọi là Lý Kế Thương!