"Tiểu Thanh, ngươi thất thần cái gì đấy, lúc mới đi vào cấm khu ta đã cảm nhận được ấn ký của Viêm Nguyệt Huyền Thiên tộc, hẳn là cấm khu này đã có người xác định thành vật riêng rồi."
Đội trưởng cố nén cảm giác ngứa cùng với đau nhức do sưng trên người, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Thanh.
"Ngươi nhanh lên, ta nói cho ngươi biết nha tiểu Thanh, cảm giác này thật thoải mái, càng mãnh liệt đại biểu hiệu quả gia trì cho thân thể càng hoàn mỹ."
"Khâu thứ nhất của trận đại săn bắn lần trước của Viêm Nguyệt thì ta đã ăn phải thiệt thòi, ngươi biết vì sao gọi là thiên tháp địa không, là màn trời trong phạm vi mười vạn dặm ngoài Thần Sơn hạ xuống, bất luận tu vi, trấn áp trên thân của mỗi một người."
"Đây là khâu thứ nhất, trong đó còn có đủ loại đau nhức kịch liệt không cách nào hình dung, từ trong ra ngoài, từ ngoài vào trong, tóm lại chính là đủ loại phương thức xuất hiện ở trên thân của ngươi, khiến cho ngươi đau đớn nửa bước khó đi."