Cảnh tượng này quả thật không thể tưởng tượng nổi, bởi vì bầu trời vốn là hư vô, không phải là vật thực tế, cho nên không cách nào giống như ngọn núi, bị trường thương ghim lên phía trên, nhưng dưới mắt. . . Chính là như thế.
Dường như ở trước mặt trường thương màu đen, màn trời cũng đã trở thành tồn tại thực chất.
Vì vậy chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên, có thể thấy tên tu sĩ Viêm Nguyệt Huyền Thiên cứ thế bị đính giữa không trung, máu tươi theo miệng vết thương chảy ra đầy người, sau đó đọng thành từng giọt rơi xuống đại địa.
Thần sắc của gã uể oải, nét mặt đắng chát, hai mắt dần dần mất đi ra sức lực mở ra, nhưng gã vẫn cố dùng sức mở mắt ra, nhìn tới… Hứa Thanh với vẻ mặt bình tĩnh đứng trên vùng đất.
Thân ảnh đó để cho gã không cách nào quên.