Thần sắc của Hứa Thanh có chút cổ quái, ấn tượng khắc sâu nhất của hắn đối với Thiên Mặc Tử, chính là lúc đối phương mở miệng kêu tên người bên ngoài, mỗi một lần xưng hô đều không giống nhau.
Cái gì mà vương bát đản, khốn kiếp, cẩu thối, ác độc cầm thú.
Bây giờ lại thêm tự đại điên cuồng, tiểu nhân hèn hạ.
"Nói một chút coi."
Hứa Thanh nhàn nhạt mở miệng, đi thẳng về phía trước.