Nguyệt Đông ngẩng đầu, nhìn qua phía đám người Hứa Thanh rời đi, đáy lòng suy nghĩ, sau đó tuy có phần không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn chọn bỏ qua Hứa Thanh và Nhị Ngưu.
Hiển nhiên đối với nàng mà nói, bây giờ chuyện trọng yếu nhất không phải là khôi lỗi máu thịt, cũng không phải là Liêu Huyền Thánh Dịch, mà là truyền thừa của Liêu Huyền Thánh Tổ bên trong linh hồn của Phong Lâm Đào.
Dù sao đó cũng là truyền thừa của Chuẩn Tiên Đại Đế!
"Không thể cho Phong Lâm Đào thời gian tu dưỡng, mặt khác trên người gã có hạt giống tâm tình của ta, đối với ta mà nói, hành tung của gã giống như bó đuốc trong đêm tối vậy."
Trong mắt Nguyệt Đông lóe lên quang mang âm u, đáy lòng quyết đoán, sau đó lại không chút chần chờ, nhoáng một cái đi tới phía chân trời.