"Ngọc Lưu Trần!"
Trong hư vô truyền ra tiếng gió lạnh lẽo, bên trong ẩn chứa nghiêm túc, ẩn chứa sát ý, đó là thanh âm đến từ Bắc Mệnh Vương tộc, Phong Thần.
Nhưng cũng chỉ có như thế.
Từ nay về sau trên ngựa không còn bị kiếm đâm, tu vi của Ngọc Lưu Trần sẽ khôi phục mà không có bất kỳ trở ngại nào, mà mấy vạn năm trước gã chính là Thần Đài.
Cường hãn như Bắc Mệnh Vương tộc, cho dù không sợ Thần Đài nhưng không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không muốn đi đắc tội quá sâu, nhất là một vị Thần Đài không hề lựa chọn tín ngưỡng từ tộc quần Vọng Cổ.