Đối với Cổ Linh Hoàng mà nói, những năm này mặc dù gã vẫn thường xuyên đói khát, nhưng khẩu vị lại bất tri bất giác có phần kén chọn.
Năm đó, gã nhìn thấy bất cứ thứ thần tính nào thì tròng mắt đều sẽ trợn lên, cảm giác đói khát của tâm thần đủ để bao phủ tất cả, sẽ không chút do dự mà nuốt vào.
Mặc kệ người khác cảm thấy ngon hay không, dù sao gã cũng cảm mỹ vị vô thượng.
Cho nên tướng ăn rất khó coi.
Nhưng bây giờ... Gã lại chướng mắt con rối này từ đáy lòng.