Tuổi thơ Hứa Thanh lưu lạc phiêu bạt, nếm trải bao nỗi thống khổ chốn nhân gian, nhưng hắn vẫn kiên cường sống sót, vượt qua tất cả.
Trải nghiệm như vậy hun đúc nên tính cách cẩn thận, thủ đoạn làm việc tàn nhẫn, đồng thời tạo ra sự lạnh lùng khi giết chóc. Mà khát vọng đối với tri thức, hướng về những điều tốt đẹp, cũng hóa thành ánh sáng bất diệt trong lòng hắn.
Chỉ là, nội tâm của hắn đã tự khóa chặt, không dễ dàng mở ra với bên ngoài.
Sau này, nhân sinh có gập ghềnh, có bằng phẳng, nhưng nhìn chung, so với tuổi thơ đã tốt hơn rất nhiều, trái tim hắn cũng dần dần mở ra.
Chỉ là con đường này tuy có hoa nở, nhưng cũng có lúc úa tàn.