Phía trên bầu trời của Thủy Mặc sơn mạch, Hứa Thanh và đội trưởng đang cấp tốc bỏ chạy.
Giờ phút này bộ áo giáp huyết sắc trên người bọn họ đã vỡ vụn hơn phân nửa, trên người đều là vết thương, nhìn thôi cũng thấy giật mình.
Còn có không ít miệng vết thương đã hư thối, khí tức cả hai đều vô cùng suy yếu.
Nhất là trên thân thể hai người còn có một chút vết thương trí mệnh, một cánh tay của Hứa Thanh đã tê liệt, bụng có mấy cái lỗ thủng, vị trí trái tim máu thịt mơ hồ, hình như đã từng bị nổ tung, miễn cưỡng còn sống.
Mà đội trưởng cũng giống như thế, ngoại trừ bộ vị miệng vết thương trên thận, còn có vết thương nơi cổ là nghiêm trọng nhất, dường như chỉ thiếu chút nữa là sẽ bị cắt đứt.