Mặc dù giọng nói đến từ Cổ Linh Hoàng vô cùng kinh thiên động địa, nhưng dường như cũng lo lắng cảm xúc chấn động của mình sẽ khiến cho Hứa Thanh không chịu nổi tan vỡ mà chết, từ đó hóa thành một cái tọa độ cố định khó bị phai mờ, thế là rõ ràng thu liễm cả Thần uy cùng với lực lượng xé rách của mình xuống.
Hứa Thanh sắp không kiên trì nổi, rốt cuộc chậm rãi thở ra một hơi.
Thân thể của hắn lảo đảo lui ra phía sau, vốn muốn ly khai, nhưng khi ngẩng đầu liếc mắt nhìn những con long xà màu xanh do vận khí biến thành, đang trôi lơ lửng ở phía trước cặp mắt vĩ đại kia, nghĩ đến vẻ khát vọng của Linh Nhi tràn ra khi ở trong thức hải, vì vậy nội tâm Hứa Thanh khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên chỉ một ngón tay lên trên, mở miệng.
"Cổ Hoàng Tôn kính, ta mượn một đạo vận khí, về sau sẽ dùng vật đồng giá trả lại!"
Lời nói vừa ra, Thần uy bốn phía bị Cổ Linh Hoàng thu hồi lần nữa vù vù nổi lên, cặp mắt vĩ đại lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hứa Thanh, uy nghiêm mãnh liệt hơn so với trước rất nhiều.