Sau khi nuốt tên ngốc trong miệng xuống, Ảnh Tử liền nghe được lời nói của Hứa Thanh.
Nó lập tức trở lên kích động, tràn ra cảm giác phấn khởi mãnh liệt.
Giống như một con chó dữ vô cùng trung thành, trong vô hạn khát vọng, rốt cuộc đã nhận được sự cho phép của chủ nhân, vì vậy toàn thân lập tức tràn ra chấn động kinh khủng, điên cuồng lao ra.
Mà những cái kiến trúc trong thôn này hiển nhiên cũng đã nhận ra Hứa Thanh không dễ chọc, chân của bọn nó lập tức lộ ra, muốn bỏ chạy về phía xa xa, nhưng vẫn đã chậm.
Trong chớp mắt, Ảnh Tử từ dưới chân Hứa Thanh cấp tốc khuếch tán, nháy mắt lan tràn về khắp bát phương, những nơi đi qua, những ngôi nhà muốn chạy trốn kia liền phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.