Lời nói của Hứa Thanh vang vọng khắp bốn phương.
Giọng nói của hắn rất bình tĩnh, vẻ điên cuồng trong mắt của hắn cũng không hề nồng đậm, chỉ có một tia.
Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, nhất là sau khi không chỉ một lần tiến hành loại chuyện hiệp thương hữu hảo này, Hứa Thanh đã rất quen thuộc với việc làm thế nào để dễ dàng thương thảo.
Ví dụ như thương thảo với Cổ Linh Hoàng và ngón tay Thần Linh, dưới sự thương thảo ôn hòa của hắn, cả hai đều đạt thành nhất trí, mà dựa theo những lần thành công như thế, khiến cho lúc này Hứa Thanh không hề có chút áp lực tâm lý nào đối với ba vị lão tổ Cận Tiên tộc trước mắt này.
Hắn biết rõ, muốn bàn bạc cân nhắc với người khác, cần dùng sự chân thành để làm vũ khí, như vậy mới có hiệu quả tốt nhất.