Tử Huyền khóc, ngẩng đầu nhìn xa bên ngoài, trong mắt bao hàm nồng đậm lưu luyến cùng bi thương, mà xuyên thấu qua con ngươi trong mắt nàng, Hứa Thanh mơ hồ trông thấy bên trong đó phản chiếu là bầu trời đang tan vỡ, cùng với một nửa gương mặt cực lớn trước mặt, đang ở trên trời phủ xuống.
Một màn này để cho Hứa Thanh lập tức ý thức được, thứ mình chứng kiến bây giờ cũng không phải là chân thật.
Càng giống như là cảnh tượng trước kia lưu lại!
Lúc trước Tử Huyền tựa như đang nhìn mình, nhưng trên thực tế là đang nhìn về phương hướng chỗ mình đang đứng.
Giờ phút này trong mắt Hứa Thanh, Tử Huyền đang không ngừng lắc đầu, mở miệng giống như đang răn dạy, mà từ đầu đến cuối, đạo thân ảnh mặc Hoàng bào kia đều trầm mặc, chỉ đưa tay ra, dường như kêu Tử Huyền cùng gã cùng nhau rời khỏi nơi đây.