Giờ khắc này, Quận Đô gió giục mây vần, bát phương nổ vang.
Trên bầu trời, trong mắt kim long bốn móng lộ ra kim mang, nhìn Quận Thừa, sau đó lại nhìn về phía Thất hoàng tử, Thất hoàng tử mặt không cảm xúc.
Vì vậy kim long trầm mặc, trong thần sắc lộ ra một tia ảm đạm, ẩn vào trong mây mù, chỉ truyền ra một tiếng rồng ngâm, vang khắp bát phương, khiến cho tầng mây chung quanh bùng nổ nứt ra, giống như muốn cố gắng để cho ánh mặt trời chiếu xuống nơi này, khiến cho càn khôn sáng rõ.
Nhưng đáng tiếc, cho dù giờ phút này là vào giữa trưa, nhưng gợn sóng đến từ Quận Đô vẫn bóp méo vặn vẹo bầu trời như cũ, khiến cho màn trời trở nên lờ mờ, khiến cho pho tượng Huyền U Cổ Hoàng cũng trở nên ảm đạm, giống bị bụi bặm che phủ.
Ngàn vạn phàm tục nhân tộc bên trong Đô thành Quận Đô được pho tượng dùng hai tay nâng lên, sắc mặt từng người đều mờ mịt, trong lòng sợ hãi.