Theo máu thịt rơi vào vực sâu, bên trong truyền ra tiếng gào thét bao hàm thống khổ, hình như tồn tại trong quan tài cố hết sức bài xích, nhưng trở ngại chút nguyên nhân không biết gì đó, lại phải nuốt vào.
Vì vậy, tiếng gào khóc nức nở nghẹn ngào kèm đau khổ cùng với âm thanh nhấm nuốt giao thoa cùng một chỗ, tạo thành một tiếng thảm thương khiến người ta vừa nghe được liền lập tức thay đổi sắc mặt.
Càng có một cỗ oán độc mãnh liệt đến cực hạn từ bên trong cỗ quan tài tràn ra, dường như hóa thành ký hiệu, khắc ở trên người nữ tử hồng y này để đánh dấu, muốn một mực nhớ kỹ ả.
Mà nữ tử đến đưa đồ ăn này hiển nhiên rất hưởng thụ, ả nghe cái âm thanh này, hình như tâm tình cũng sung sướng hơn nhiều, không thèm để ý ký hiệu trên người chút nào, phất tay hạ từng cục thịt xuống.
Hứa Thanh trầm mặc, hắn thấy được sự biến thái của ả nữ nhân đó, cũng nghe được tiếng gào thét đau khổ tới cực hạn trong quan tài, cũng đã có một chút suy đoán đối với thân phận của tồn tại kia.