Dưới sông băng, sau khi phân hồn của Thế Tử dung nhập vào cây đinh ở mi tâm Tam đệ của gã, đã không có bất luận khí tức nào tràn ra.
Mà cây đinh kia thoạt nhìn cũng chưa từng xuất hiện bất kỳ biến hóa kỳ dị nào.
Hết thảy, thật giống như cái gì cũng chưa từng phát sinh.
Hứa Thanh khoanh chân ngồi ở phía xa, ngóng nhìn sông băng dưới chân, trong mắt lộ ra trầm ngâm, một lát sau hắn chậm rãi đứng người lên, cẩn thận lui ra phía sau, thử rời khỏi.
Mặc dù đoạn đường này đi theo đối phương hắn cũng không gặp phải nguy hiểm gì, nhưng điều này không có nghĩa là về sau không có khả năng xảy ra chuyện, hết thảy đều sẽ bình thường giống như lúc đi đường.