Trên đường đội trưởng đã tìm được Ninh Viêm ẩn thân bên trong một chỗ kẽ đất, xách gã lên.
Ninh Viêm trong lòng run sợ, một màn ở đây lúc trước khiến cho gã cảm giác vô cùng nguy hiểm, vì vậy sau khi nhìn thấy đám người Hứa Thanh, tâm tình của gã cũng kích động, sau đó nhìn hằm hằm Ngô Kiếm Vu, đang muốn mở miệng, nhưng lại phát hiện cảm xúc của Ngô Kiếm Vu không bình thường.
Ninh Viêm ngạc nhiên, có lòng hỏi ý một chút, nhưng cũng biết giờ phút này không thích hợp, vì vậy liền dằn hiếu kỳ xuống dưới đáy lòng.
Cứ như vậy, một đoàn người bọn họ rời khỏi Vị Ương sơn mạch, theo đội trưởng lấy ra mặt trời nhân tạo, thân ảnh mọi người lập lòe ở bên trong, tan biến ở phía chân trời.
Thời gian cứ trôi, rất nhanh bảy ngày qua đi.