Mỗi lần tới giờ phút này, Lý Hữu Phỉ đều run rẩy, mặc dù Hứa Thanh giải phẫu thi thể không có tiếng kêu thảm thiết gì truyền ra, nhưng Lý Hữu Phỉ mỗi lần đều ở bên tận mắt nhìn thấy, trong lòng không tự chủ được lần nữa trở nên căng thẳng mãnh liệt.
Lão cảm thấy mình cũng là hạng người hung tàn, nhưng so sánh cùng với đại sư, căn bản chính là không đáng giá nhắc tới, mà khiến lão sợ hãi nhất, chính là sợ rằng có thể nào một ngày, đại sư cũng nảy sinh ý niệm nghiên cứu thi thể mình trong đầu hay không.
Trong lúc lão run sợ trong lòng, bọn họ cũng cách Tự m Trường Hà ở Tây Bộ càng ngày càng gần, mà Hứa Thanh cũng đã bổ sung toàn bộ một tia khuyết điểm nhỏ nhặt sau cùng của Giải Nan đan, khiến nó trở lên hoàn thiện hơn.
Giờ phút này, trên một đỉnh núi cách Tự m Trường Hà còn một tháng lộ trình nữa, Lý Hữu Phỉ nằm ở nơi đó, đã hôn mê.
Hứa Thanh vừa mới kết thúc nghiên cứu, đưa mắt nhìn Lý Hữu Phỉ hôn mê, chú ý tới sinh cơ thân thể của lão bình thường, vì vậy cũng không quá đặt ở trong lòng, mà nhìn qua đan dược luyện chế ra trong tay, trên mặt lộ ra vẻ thỏa mãn.