Ninh Viêm đang lau chùi, Lý Hữu Phỉ đang sắp xếp lại đan dược, đội trưởng đang thủ vệ, về phần Ngô Kiếm Vu thì là đứng bên cạnh Thế Tử, đang ngâm thơ cho Thế Tử nghe.
"Gia gia mở mắt thiên hạ sáng, đàn bà hộ vệ chớ càn rỡ!"
Thế Tử đang uống trà nghe vậy, liếc mắt nhìn Ngô Kiếm Vu, nở nụ cười.
Ngô Kiếm Vu nhanh chóng cúi người với vẻ mặt nịnh nọt, sau đó lé mắt nhìn đội trưởng cùng với U Tinh nấu nước một bên, trong mắt lộ ra ngạo nghễ.
Trong khoảng thời gian này, rốt cuộc y đã tìm được phương pháp nịnh nọt lão gia gia, đó chính là mỗi sáng sớm ngâm thơ cho lão gia gia nghe, ngày qua ngày dưới sự cố gắng của mình, y cảm thấy hiệu quả rất nổi bật.