Đội trưởng nghe vậy nở nụ cười, ánh mắt chân thành.
"Tiền bối, việc này là không thể nào, ban đầu là Thần tự đến xin giúp đỡ ta."
Lời nói của đội trưởng rất bình tĩnh, biểu cảm thong dong, trong mắt còn mang theo hồi ức, làm cho người ta cảm giác giống như y vô cùng tín nhiệm đối với tồn tại ở phía sau cánh cửa gỗ màu đen đó, đôi bên đã từng phát sinh rất nhiều chuyện xưa tốt đẹp.
Ninh Viêm cùng Ngô Kiếm Vu nhìn nhau, dù là hiểu rõ đối với Nhị Ngưu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt đối phương như vậy, trong lòng cũng có chút bán tín bán nghi.
Hứa Thanh lại không chần chờ chút nào mà lui ra bên ngoài hơn mười trượng, đi tới bên cạnh Thế tử cùng Minh Mai công chúa, khi đứng ở đây hắn mới cảm thấy an toàn.