Phía trong là một mảnh đen nhánh, mơ hồ có từng trận gào thét chấn nhiếp tâm thần truyền đến, tản mát ra khí tức kinh khủng, càng tản ra vô tận âm lãnh, tu sĩ tầm thường chỉ cần thoáng đụng chạm tới, thân hồn nhất định đều sẽ nứt gẫy hoặc tan nát.
Nhưng ở bên trong động quật đó, mảnh âm lãnh kia rõ ràng bị áp chế, không thể nào khuếch tán quá nhiều.
"Đi thôi." Nê Hồ Ly nở nụ cười, xoay người sang chỗ khác, dáng người nhẹ lay động, liên tục bước khẽ, thân thể khoác sa mỏng mềm mại uyển chuyển, mông eo lắc lư mang theo vẻ phong tình vạn chủng bước vào khe hở.
Nhưng cũng không bước hẳn vào, mà đứng ở nơi đó quay đầu, dịu dàng cười nhìn qua Hứa Thanh.
Hứa Thanh cúi đầu lặng lẽ nhìn quả thận trong tay, vừa nhìn về phía Nê Hồ Ly trong cái khe, đáy lòng của hắn trầm ngâm.