Bất luận là giọng nói ngạo nghễ của đội trưởng, hay là những lời nói vừa xong của Hứa Thanh, đều có độ cao rất khó ngờ, như trôi nổi trên bầu trời, khó có thể rơi hay bị hạ thấp xuống.
Từng cắn qua Xích Mẫu cũng được, cướp đoạt Bản Nguyên của Hồng Nguyệt cũng tốt, dù là giải cứu nhi tử của Chúa Tể, tất cả những thứ này…Đối với tu sĩ Nghịch Nguyệt Điện tầm thường mà nói, mặc dù chấn động, nhưng mà cũng không phải mật thiết tương quan và hòa làm một thể cùng với bản thân bọn họ.
Mặc kệ đối phương làm cái gì, những thứ kia đều là việc của đại nhân vật, dù bọn họ cũng phấn khởi, cũng sục sôi, nhưng mà loại cảm giác ấy, cuối cùng vẫn còn kém một chút trùng kích trực chỉ tâm thần.
Đây, chính là một loại nhân tính, thường thường mọi người chỉ quan tâm tới an nguy của chính mình, chỉ quan tâm tới việc thân cận với bản thân.
Giống như cùng với mọi người bên Phong Hải Quận năm đó, thật ra cũng không phải là rất để trong lòng việc ai làm Quận Trưởng. Việc bọn họ để trong lòng, chính là bản thân mình trúng độc, mà lúc trước Hứa Thanh cũng chính là nắm lấy điểm này, hội tụ vận khí của mọi người trong Quận Đô ở Phong Hải Quận gia trì lên mình.