‘Xuân có trăm hoa thu có trăng, hạ có gió mát đông có tuyết.’
Những câu ấy vốn là để hình dung đối với cảnh vật vô cùng xinh đẹp, nhưng vào thời khắc này, dưới ánh mặt trời bên ngoài Hình Ngục Ti, lại biến thành bình thường, chỉ có một vị mỹ nhân mặc một thân áo bào màu trắng kèm nụ cười lúm đồng tiền, mới là cảnh đẹp nhất trong thiên địa.
Tử Huyền nhịn không được nở nụ cười.
Trong lúc cười, khuôn mặt của nàng hơi đỏ lên, giống một đóa hoa mẫu đơn nở rộ, chỗ sâu trong mắt hiện ra một ánh lửa ôn nhu, liếc mắt nhìn Hứa Thanh thật kỹ, sau đó liền quay người chầm chậm đi đến phía trước.
Cho đến khi bước ra bảy tám bước, Tử Huyền bỗng nhiên quay người, ngóng nhìn Hứa Thanh.